Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 270: Lâm gia chuyển về Ninh Hải



Chương lập Phòng Nghiên cứu - Chế tạo với 30 nhân sự, hơn nửa trong số này còn trẻ măng, còn lại là những thợ lành nghề đúc, rèn tuổi dưới 25. Yêu cầu đặt ra với nhân sự của phòng này ban đầu rất đơn giản, hãy đặt ra các câu hỏi, đưa ra các ý tưởng táo bạo, điên rồ, đôi khi là ao ước… các ý tưởng đó sẽ viết, vẽ ra giấy rồi đến hỏi những người có trách nhiệm thuộc từng lĩnh vực. Họ được phép tiếp cận các xưởng đúc súng thần công, súng hoả mai, tìm hiểu về đạn dược…

Theo dự kiến, nơi làm việc của phòng buộc phải đặt ở làng Vạn Xuân nên lấy luôn tên làng. Nhân sự của phòng có chế độ đãi ngộ đặc biệt, không được đem bất cứ thứ giấy tờ gì ra khỏi làng. Trong quá trình làm việc, nếu cần phải ra khỏi làng sẽ có hai nữ binh theo bảo vệ. Phòng Nghiên cứu - Chế tạo Vạn Xuân không có người phụ trách, làm việc độc lập hay theo nhóm là do mỗi người đề đạt lên Chương. Chương không có mặt, Thiên Bình hoặc Duệ sẽ quyết định thay.

Nhân sự trong phòng đều gọi Chương là thầy bởi Chương dạy cho họ những thứ anh biết, giải đáp phần lớn thắc mắc của họ, gợi ý, chỉnh sửa, hướng dẫn họ cách hoàn thành các ý tưởng, áp dụng vào thực tiễn. Hoàng Văn Lịch là một trong số những người trẻ năng nổ, chăm chỉ mày mò, thử nghiệm những thứ mới lạ.

Thượng tuần tháng 8, Lâm Uyển Như đưa huynh trưởng Lâm Minh Tự tham kiến Chương. Lâm Minh Tự sẽ là gia chủ đời thứ tư quản lý sản nghiệp của Lâm gia. Trước đây Lâm Minh Tự vốn không để Chương hay quân Thiên Đức vào mắt, nay đã thay đổi hoàn toàn. Chương dựng lên một sứ quân hùng mạnh chỉ trong một thời gian ngắn và vô cùng có tương lai, điều này Lâm Minh Tự biết rõ.

-Đại cữu đến vì việc chuyển Lâm gia phủ đến Ninh Hải? Nhạc phụ đại nhân thực muốn vậy chứ?

-Thưa Vương, chuyện này gia phụ đã tính đến từ lâu, danh tính của Lâm Ái phi nếu bị lộ, sợ rằng lắm tai vạ. Vương biết gần đây Trữ quân có giao tình với Vũ Ninh vương và Nguyễn Ninh vương chăng?

-Bọn họ ở thế răng môi, kết bè cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nếu nhạc phụ và đại cựu đã tính toán kỹ càng mọi lẽ thì chuyển sản nghiệp đến Ninh Hải không vấn đề gì. Có điều, một mai ta kiểm soát luôn La thành sẽ ra sao đây?

Lâm Minh Tự đáp:

-Gia muội nay là Ái phi của ngài, ngài lên ngôi cao chín bậc ắt Lâm gia cũng hiển vinh. Gia phụ muốn chuyển về Ninh Hải vì nơi ấy gần cửa bể, thuận việc buôn bán. Sau này Vương làm chủ Vạn Xuân, gia phụ quay về La thành cũng chẳng khó khăn gì.

-Đại cữu đến Ninh Hải có khó khăn hãy gặp ông Đoàn Thượng hoặc Trương Văn Long. Ta vẫn thường nhắc Ái phi, làm thương nhân hãy cứ làm thương nhân, giúp ta việc quân ta giúp lại việc kiếm tiền, đôi bên cùng có lợi. Mối quan hệ bền chặt như vậy, mong đại cữu hãy lưu tâm cho.

-Tạ ơn Vương.

Lâm Minh Tự bái biệt Chương, theo gót Uyển Như thăm cháu gái Mai Lan.

-Hiền muội, nay muội là Ái phi rồi sao ta chưa thấy dáng dấp phi tần của đế vương?

Lâm Uyển Như cười, đáp rằng:

-Huynh thấy Vương đó, Vương còn ăn vận giản dị thì muội nào cần lụa là. Muội ở đây thoải mái, vậy là vui rồi.

Lâm Minh Tự hạ giọng:

-Ban nãy Vương có ý nhắc ta chỉ nên chuyên tâm làm ăn, phụ thân nói phải, hiền tế rất dễ song lại rất khó. Ta gặp mà có cảm giác lạnh sống lưng.

-Huynh chưa quen, vả lại huynh nghĩ nhiều thành ra vậy. Vương rất sòng phẳng chuyện làm ăn, làm với Vương chỉ thấy lợi nên ai cũng muốn được để mắt. Huynh là huynh trưởng của muội, tính ra cũng là ngoại thích đấy. Ây da… huynh nhớ dặn con cháu đừng ỷ thế làm càn, sắp tới luật mới ban hành sẽ công bằng cho mọi người, cậy thế ỷ quyền dễ nhập lao lắm.

Lâm Minh Tự nghe vậy bèn thở dài:

-Ta sẽ ghi nhớ lời hiền muội, có điều nếu xảy ra cớ sự gì cũng mong muội nói đỡ cho đôi lời.

-Huynh cứ lo làm ăn, ở đâu lợi thì làm, miễn sao không giết người phóng hoả, dồn ép kẻ khác đến đường cùng thì nào có sao. Phụ thân chuyển phần lớn sản nghiệp đến Ninh Hải cũng tốt, nơi ấy thông thuận nhiều cái. Thêm nữa, huynh nên mở mang ở Hiến Doanh và cả Diên Ứng, có vậy Vương sẽ hài lòng. Sau cùng, huynh nên kết giao, buôn bán với thương nhân người Vạn Xuân, giúp họ lớn mạnh tự khắc huynh sẽ mạnh. Huynh buôn tàu bán bè cũng được, khó đâu cứ bảo muội, song tuyệt đối tránh dò la quân cơ, mất đầu như chơi.

-Muội lo xa?

-Chúng ta gốc Hoa quốc, Hoa quốc chả có gì xấu. - Uyển Như thở dài. - Có điều mai đây lỡ như Vương thống nhất Vạn Xuân ắt sẽ có hiềm với Hoa quốc. Xưa kia phụ thân ủng hộ Lý Nam Vương mà thêm giàu mạnh, huynh cũng nên theo cách ấy.

Lâm Minh Tự ghi nhớ, đoạn hỏi Uyển Như:

-Sang năm tháng mấy muội sinh nở?

-Dự tính là cuối xuân. - Uyển Như cười. - Muội chả biết sẽ là thị mẹt hay quý tử. Giả như quý tử cho đủ nếp đủ tẻ sẽ hay hơn một bề.

Lâm gia phủ bí mật chuyển phân nửa sản nghiệp về Ninh Hải bắt đầu từ hạ tuần tháng 8, thượng tuần tháng 10 thì cơ bản xong xuôi. Theo lời mách của Uyển Như, Lâm Minh Tự mở mang thêm ở Hiến Doanh và Diên Ứng. Tăng cường kết giao, buôn bán, giúp đỡ thương nhân, tiểu thương người Vạn Xuân. Lâm Minh Tự là thương nhân sành sỏi, thừa thông minh để hiểu ẩn ý trong lời Chương nói. Bởi vậy thường nhắc nhở con cháu, thân tín, gia nhân cần chú ý trong lời ăn tiếng nói không được để mang tiếng Lâm Ái phi.

Nói chung lấy cô vợ thông minh, hiểu chuyện là chỗ may mắn của một người đàn ông.

Nắm được nhiều nguồn tin trong tay, Chương chắc nịch chuyện sẽ bị sứ quân đánh hội đồng, sớm thì cuối năm sau vụ gặt, muộn thì đầu xuân thời tiết thuận lợi. Như thế, Chương còn khoảng 4 tháng chuẩn bị đối phó khi ba mặt vây công.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều