Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 277: Lê Chân



Bọn Chương lục tục kéo nhau đi được một quãng ngắn, bỗng thấy hai tráng niên chèo một thuyền từ bên sông quay lại, dáng vẻ có phần gấp gáp. Chương lấy làm lạ nên dừng ngựa chờ. Thuyền còn chưa gần bờ, một chàng trai nói lớn:

-Bẩm Vương, bẩm Vương. Làng Mao Khê bị cường đạo tràn vào cướp giết.

Chương giật mình hỏi to:

-Bọn chúng đâu?

-Bọn chúng rút đi từ sớm ạ, trong làng bây giờ có nhiều người chết.

Chương nhảy xuống ngựa, nhìn sang bên kia sông, hai thuyền còn lại cũng đang vội vã chèo sang. Chương ra lệnh:

-Lần lượt dùng thuyền qua sông, cắt cử dăm người ở lại trông coi ngựa.

Nói đoạn, Chương cùng mấy cận vệ nhảy xuống thuyền. Anh hỏi hai chàng trai:

-Chúng giết sạch cả làng ư?

-Dạ bẩm, tôi chỉ nghe báo vội là có nhiều người bị sát hạt, chưa rõ là bao nhiêu.

Chương lên bờ, mấy cô gái đã chờ sẵn. Một cô báo cáo:

-Bẩm Vương, bọn cường đạo lợi dụng nửa đêm về sáng tràn vào làng Mao Khê cướp của. Chúng sát hại hơn ba chục người, có cả trẻ em và bắt đi hơn bốn chục người chủ yếu là đàn bà.

Chương dù chưa biết làng Mao Khê nhưng nghe cướp của giết người thì máu nóng bốc lên, nét mặt hằm hằm, bước nhanh trên lối mòn ven sông theo gót nữ binh dẫn lối.

Làng Mao Khê, thôn trang ven chân núi, hiện dần trước mắt, hàng chục mái nhà tranh chỉ còn là đống tro tàn, lửa vẫn còn âm ỉ cháy, những cột khói lớn nhỏ vẫn bốc lên cao. Làng không có tre bao bọc, thay vào đó là hàng rào tre, gỗ vót nhọn chống thú dữ. Cảnh hoang toàn, khói lửa, tiếng than khóc thê lương vang lên bên những xác người nằm rải rác.

Trần Nhật Tôn dẫn một cô gái đến gặp Chương, hai mắt hoe đỏ, tóc búi cao, vận y phục như phường thợ săn, tay cầm cung, sau lưng có ống đựng hai mũi tên. Tôn thưa:

-Bẩm Vương, Lê Chân là con gái của Trưởng làng, mẹ cô ấy bị sát hại, ông Trưởng làng bị bắt đem cùng nhiều người khác. Em đang cho kiểm tra những người còn sống.

Cô gái chắp tay quỳ một gối thưa rằng:

-Thôn nữ Lê Chân xin ra mắt Vạn Thắng vương, xin ngài giúp dân làng Mao Khê báo thù, được như vậy, ngày sau dân làng Mao Khê và thôn nữ sẽ không quên ơn ngài.

Chương đỡ cô gái đứng dậy, an ủi vài lời rồi hỏi

-Năm nay em bao nhiêu tuổi?

-Thưa Vương, em mười chín.

Bấy giờ Tôn đứng bên cạnh thưa rõ:

-Bẩm Vương, lũ cường đạo có khoảng ba trăm tên. Chúng bắt theo người, trâu bò, lợn gà rời đi lúc sáng sớm. Đầu lĩnh của chúng tên là Trương Hiền, dân vùng này hay gọi gắn là Lão Trương hoặc Hiền Đồ Tể do nhiều năm trước hắn hành nghề mổ trâu, mổ lợn.

Chương lạnh giọng:

-Ta không biết hắn là đồ tể hay là cái thá gì nhưng vận số của hắn đã hết. Hắn bất nhân đừng trách ta ác độc.

Đoạn, Chương quay lại bảo Phạm Thu Vân:

-Em gọi thêm năm chục binh từ Thuỷ Đường đến làng này lo giúp dân trong làng. Chúng ta sẽ truy lùng bọn cường đạo ngay.

Sau đó đổi giọng hỏi Lê Chân:

-Em có thể dẫn đường được chứ? Bọn chúng dắt theo trâu bò chắc không đi mau được.

Lê Chân lập tức đáp lời:

-Thưa Vương, em là dân binh trong làng, em sẽ cùng dân binh dẫn đường cho ngài và các quan nhân.

-Các em có bao nhiêu người?

-Chúng em còn ba chục trai gái, nhất định phải báo thù rửa hận.

Những vệt máu dính trên mặt, trên y phục, trên bàn tay cô gái trẻ khiến Chương cảm thấy nhói lòng. Cùng lúc ấy, những dân binh còn lại của làng Mao Khê dần đến đủ. Nam nhân mình trần tay cầm cung nỏ, đao sắc. Nữ nhân cũng cung nỏ đao kiếm, người nào người nấy ánh mắt chất chứa sự căm hờn, phẫn nộ.

Vài tráng đinh từ làng Thuỷ Đường đi cùng đoàn ở lại giúp dân Mao Khê lo hậu sự cho người xấu số, bao gồm cả Diếc. Chương dẫn quân theo Lê Chân, cả bọn nhắm hướng Tây Bắc, chả mấy chốc đã phát hiện dấu vết của đám cường đạo để lại. Chương thúc quân truy nhanh.

Lê Chân cho biết, chiều muộn hôm qua cô cùng dân binh trong làng đi săn, về gần đến nơi thấy làng đang bị phóng hoả. Lê Chân cùng những người khác vội ứng cứu nhưng chống không nổi đám cường đạo do chúng đông quá, cả bọn bị đuổi chạy tản mát cả. Mãi đến sáng sớm, những người còn sống sót mới về làng. Dân binh trong làng chết mất 16 người, còn đâu bị bắt đi cùng những người khoẻ mạnh khác, trong số đó có anh ruột của Lê Chân là Lê Hiệp và cha là Lê Đao. Dân binh làng Mao Khê tổng cộng hơn bảy chục người, hơn nửa là nam nhân nay chỉ còn ba mươi.

Lê Chân bước phăm phăm dẫn lối, Chương cố gắng lắm mới bắt kịp. Mãi lâu sau cô sơn nữ xinh đẹp nhận ra Chương đuối sức thông qua hơi thở có phần gấp gáp. Chương cũng tính là khoẻ, nhưng so với những đôi chân đạp rừng như đất bằng quả thật Chương khó theo kịp. Quân của Chương tất nhiên không gặp khó khăn trong việc di chuyển.

Chương không bất ngờ khi biết Lê Chân có tài cung nỏ, đao thương, cô được cha dạy nghệ. Vóc dáng Lê Chân na ná Thiên Bình, ánh mắt kiên định, quyết đoán. Lê Chân nói, dân binh làng Mao Khê ai cũng biết đôi ba miếng phòng khi hữu sự nhưng quyền cước và thân thủ chẳng thể giúp chống được đối phương hung hãn, đông đảo cùng những lưỡi đao sắc cạnh. Cha nàng cũng đành thúc thủ.

Dạo trước bọn Lê Chân nghe bên Kinh Môn đổi chủ, gặp bọn Chương thì nghĩ quan binh đến cứu ứng, biết Vạn Thắng vương dẫn đầu liền lấy làm mừng. Lê Chân nghĩ bậc vương thống lãnh, đánh thắng Lê Hoan ắt phải dũng mãnh, tài nghệ hơn người, một địch trăm. Tuy nhiên, gặp thấy Vạn Thắng vương dáng thư sinh nho nhã, di chuyển một hồi nhận ra Vạn Thắng vương chẳng có thân thủ, chỉ là một văn nhân, Lê Chân có chút thất vọng.

Quân theo vườn hơn một nửa là nữ nhân tay cầm đoản đao vạch lối, đeo que sắt sau lưng, ba lô trước ngực, đôi chân rảo bước mau. Các chàng thân vệ tay không vũ khí, ba lô trên lưng, nhặt bừa những que củi ven đường vạch lá gạt cành, người nào cũng tráng kiện, Lê Chân đoán là phu kiệu hoặc phục dịch. Lê Chân ngắm có đông người nên thêm phần hăng hái, song ước gì quân sĩ mang đao bén kiếm sắc và nhiều nam nhân hơn thì tốt biết mấy. Thôi đành méo mó có hơn không vậy.

Vừa đi vừa chạy gần một canh giờ, những người dẫn đường báo xuống sau, đã thấy cường đạo ở khoảng rừng thưa, cách nơi Chương đang tạm nghỉ chân chừng sáu dặm chếch về hướng Đông Bắc.

Chương lấy túi da đựng nước, ngửa cổ rót một ngụm, đưa cho Lê Chân. Cô gái chớp chớp mắt, Chương bèn bảo:

-Ta có chạm miệng vào đâu, đây là nước đã đun sôi.

Lưỡng lự đôi chút, Lê Chân đón lấy túi da ngửa cổ uống một ngụm rồi trả lại. Chương dốc túi đổ nước còn lại lên đầu, xoa mặt thở phào một cái rồi nhanh chân theo lên trước.

Đám cường đạo nghỉ chân ven rừng, trâu bò buộc vào cây ven đường mòn, dân làng Mao Khê bị trói gô ngồi quây một góc. Chương tận mắt nhìn thấy tất cả nhưng không vội hành động, anh ngồi trên một phiến đá để thở. Lê Chân và toán dân binh dẫn dường lộ vẻ sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Trần Nhật Tôn cùng hơn chục quân thân vệ thám thính quay về báo cáo rõ tình hình. Chương nghe hết lượt mới nhảy xuống, phủi tay bảo tả hữu:

-Nghe đây! Cứu người như cứu hoả, Thu Vân đâu, lại đây ta bảo.

Thu Vân bước đến, Chương dặn:

-Em bố trí ba mươi người phối hợp với dân binh tiếp cận chỗ dân Mao Khê đang bị giữ. Dặn nữ binh đừng có xông ra cứu người vội, nằm phục đó mà bắn không cho đứa nào thoát, rõ chưa?

-Tuân mệnh!

Lê Chân nghe Chương phân phó như vậy liền nói:

-Thưa Vương, thôn nữ Lê Chân muốn theo ngài đánh giết.

-Vây theo sát ta là được, binh sĩ lo việc đánh giết, dân binh lo cứu người. - Chương nói nửa đùa nửa thật. - Em theo canh chừng cho ta là được, ta sợ nơi này nhiều rắn rết.

Chương dùng que vạch lên mặt đất, chia quân thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm mươi người. Bốn nhóm thân vệ quân sẽ nằm phục hai bên đường mòn đón lõng, số còn lại đi lẫn với nữ binh sẽ bất ngờ tấn công bằng quả nổ và hoả mai chia cắt đám cường đạo ra làm hai khối tiền hậu.

-Hàng sống chống chết, bắt được thằng đồ tể thì áp giải về làng Mao Khê, ta muốn dân Mao Khê tự lấy mạng nó. Đúng rồi, ta sẽ phải thêm vào luật, bọn cường đạo, đạo tặc này nhất định phải thích chữ lên trán để dễ bề quản chúng. Tái phạm chặt đầu thị chúng mới được.

Các toán nhận nhiệm liền mất dạng sau những tán cây rậm rạp. Lê Chân đi cùng Chương và hơn chục nữ binh. Cô nàng sơn nữ lộ vẻ không cam tâm khi trở thành lính hầu cận. Chương bảo:

-Ta không nghi ngờ tài võ nghệ hay bắn cung của em, song em là dân binh không phải binh sĩ. Ta không để dân binh lên trước bao giờ.

-Bọn chúng hơn ba trăm người, đều là những kẻ hung tợn. Ngài đem theo hơn trăm người lại toàn nữ nhân…

Chương thở hắt ra, quay lại nhăn nhó nói với mấy nàng cận vệ:

-Cô gái này lo chúng ta sẽ toi mạng khi chạm mặt cường đạo, ta sợ lắm, các em thì sao?

Phạm Thu Vân mỉm cười, tếu táo đáp:

-Chúng em cũng sợ lắm, xin Vương ban lệnh giết hết chúng một lượt, như vậy sẽ đỡ sợ hơn ạ.

-Ngoan cố thì giết tiếc làm gì, có điều ở nhà còn thiếu nhiều kẻ phục dịch. Đấy, như sông Kinh Sư bỏ bê đê đều, bọn này sẽ phải làm việc ấy cho ta. Giết hết chúng lấy ai làm?

Lê Chân tính tình ngay thẳng, tuổi đôi mươi song ở chốn hoang vu nên còn non nớt, chả hiểu thực hư, cứ nghệt ra. Phạm Thu Vân bò đến bên cạnh ghé tai nói nhỏ:

-Cô gái đừng lo, chỉ là ba trăm tên nhãi nhép mà thôi. Giết chúng dễ hơn trở bàn tay, túm sống hết mới khó.

-Bọn chúng rất hung, ta đây cũng chỉ đánh được với hai kẻ là cùng, các người cũng phận nữ nhi như ta lại quen dưới đồng bằng, thân thủ không tốt, đừng khinh địch.

-Chúng ta không khinh địch, nếu cường đạo có một nghìn tên chúng ta mới phải băn khoăn suy tính. Cô một đánh được hai, ta có thể chống ba đến bốn người cũng chẳng khó khăn gì, đòm một cái là lấy một mạng.

Lê Chân bán tín bán nghi song không nói thêm lời nào trong khi Chương cẩn thận vạch lá, bám theo sau mấy cô gái bò ngồi đằng trước.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.