Vết Thương Ẩn

Chương 4: Những Vị Khách Không Mời Mà Đến



Cửa phòng mở ra, Âu Tư Đình bước vào trên tay cầm là khay thức ăn vừa được nấu xong vẫn đang bốc khói nghi ngút.

Anh vừa bước vào cũng là lúc Đường Di tỉnh giấc, cô lồm cồm ngồi dậy nhìn lên thì thấy anh.

- Cô tỉnh rồi à, mau ăn đi kẻo nguội sẽ không ngon.

Chỉ là một câu nói nhưng Đường Di lại thấy rất ấm áp.

- Cảm ơn anh.

- Ăn rồi cô chuẩn bị đi rồi về nhà riêng.

Cô gật đầu thay lời nói, còn anh thì đi ra bên ngoài để tránh cô ngại mà không ăn.

Anh nhà rất chi là tinh tế nha.

Một khoảng thời gian sau, cô bước xuống nhà với bộ váy trắng khá đơn giản, nhưng Đường Di mặc lên lại rất đẹp nha.

Cô đảo mắt quanh nhà nhưng không thấy cha mẹ Âu đâu. Anh ngồi trên sofa thấy cô đảo mắt quanh nhà liền biết cô đang tìm kiếm ai.

- Cha mẹ đi xử lí công việc ở nước Y rồi.

Cô nghe anh nói rồi cũng không nghĩ nữa mà bước xuống sofa có anh đang ngồi.

- Xong rồi, vậy chúng ta di chuyển về nhà riêng nhé!

Cô lại gật đầu mà không nói gì.

Lý do cô ít nói, khỏi cần nói cũng biết nguyên nhân do đâu rồi đó.

Di chuyển ra chiếc xe có màu đen bóng phiên bản giới hạn, cô nhìn mà phải trầm trồ một phen, cô không nghĩ có ngày bản thân mình lại được ngồi lên chiếc xe sang trọng thế này.

Mỗi lần nghĩ là mỗi lần cảm thấy mủi lòng. Anh đi phía sau thấy cô đứng chần chừ mà không lên xe liền lên tiếng:

- Sao không lên xe mà đứng đó.

Đường Di nghe giọng nói phía sau liền giật mình nhém xíu nữa là ngã rồi. Anh cũng không nghĩ cô lại dễ giật mình đến như vậy.

Một lúc cả hai con người điều ngồi bên trong xe, chiếc xe từ từ rồi nhanh dần lao ra đường lớn chạy nhanh về phía trước.

Do nhà riêng của anh cách xa nhà chính một khoảng khá xa nên đi có hơi lâu một chút.

Cuối cùng cũng đến nhà riêng. Bước xuống xe cô lại bỡ ngỡ vì ngôi biệt thự này còn muốn lớn hơn cả nhà chính cơ, vậy mà chỉ có anh ở thôi sao?

Cô mãi lạc trong đóng suy nghĩ mà quên mất có người đan đứng nhìn chằm chằm vào mình.

Anh bên này nhìn cô đơ người ra mà lắc đầu. Cô gái này thích suy nghĩ đến vậy ư!

- Này, cô định đứng đó đến bao giờ?

Cô giật mình rồi quay lại hiện thực thấy anh đang đứng kế bên nhìn mình.

- Vào... vào trong thôi.

Nói rồi cô bước đi trước còn anh thì vẫn đứng đây nhìn theo bóng lưng cô mà không khỏi cười thầm trong lòng. Cô gái này đáng yêu thật.

Buổi chiều tại biệt thự... anh và cô đã sấp xếp xong đồ đạc của cô và anh vào hai phòng khác nhau, vừa được nghĩ ngơi không bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi.

Gì quản gia duy nhất trong nhà liền đi ra mở cửa, một lúc sau đi vào là hai thanh niên cao ráo, phong tuấn. Một trong hai lên tiếng nói:

- Ey, Tư Đình về rồi mà không nói một tiếng là sao hả. ( Từ Húc Kiệt)

- Tại sao phải nói với cậu.

Anh vừa ngồi vừa nhắm mắt mà trả lời lạnh ngắt với Từ Húc Kiệt.

- Nè cậu.... ( Từ Húc Kiệt)

- Vậy em dâu đâu, cậu dấu em ấy đâu rồi. ( Phong Viễn)

- Đang ở trên lầu. Rồi hai cậu qua đây làm gì?

- Đương nhiên trước là gặp mặt em dâu, hai là thăm cậu rồi. ( Từ Húc Kiệt)

- Tốt vậy à.

- Đương nhiên là vậy rồi, cậu làm gì kiếm được người bạn tốt như tôi đây chứ, đúng không Viễn. ( Từ Húc Kiệt)

- Thôi đi ông bớt bớt lại, nổi hết cả da gà da vịt rồi đây. ( Phong Viễn)

- Thôi không đùa nữa. ( Từ Húc Kiệt)

Từ Húc Kiệt vừa nói hết câu trên lầu đã vang lên tiếng bước chân đi xuống, đúng là Đường Di.

Cả ba ánh mắt đều nhìn lên phía cô. Còn cô đang đi xuống vừa mời nhìn xuống đã thấy có hai người lạ trong nhà liền sợ mà chạy ngược trở lên.

Cả Từ Húc Kiệt và Phong Viễn điều nhún vai rồi hai chấm trên đầu. Ủa nhìn họ đáng sợ đến vậy ư?

Âu Tư Đình thì thở dài bất lực, không ngờ rằng cô lại nhát người lạ đến mức như vậy. Anh không nói không rằng mà bỏ lơ hai đứa bạn thân rồi bước lên lầu đi về phía phòng Đường Di.

- Không sao đâu, đấy là bạn tôi không phải người lạ, cô đừng sợ.

Đường Di trong phòng nghe vậy cũng bình tĩnh lại mà mở cửa phòng ra nhìn anh.

- Thật?

- Thật!

Anh nắm tay cô rồi kéo cô xuống dưới nhà trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác. Vừa xuống tới cô liền núp sau lưng anh.

- Nè, bọn anh đáng sợ đến thế à. ( Từ Húc Kiệt)

Cô ngoảnh mặt lên nhìn hai người đang đứng trước mặt quả thật trong mặt mũi rất đẹp lại không đáng sợ một chút nào.

Thế rồi Đường Di mới từ từ dịch chuyển ra khỏi Âu Tư Đình. Cô đứng cuối đầu ý chào hỏi hai người.

- Tư Đình em dâu rất xinh nha, lại dễ thương thế nữa. ( Phong Viễn)

- Đúng đúng rất xinh, trông lại đáng yêu quá cơ. ( Từ Húc Kiệt)

- khụ khụ... hai cậu tém tém lại.

Anh thấy có chút khó ở trong người, hai cái thằng bạn này khen vợ bạn thế cơ đấy.

Cô đứng đấy nghe cuộc đối thoại của ba người mà không nói một lời nào.

Vì đơn giản cô cảm thấy rất nhạt nhẽo.