Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 52: "Là nhẫn cưới."



Lúc ban đầu chỉ nghĩ đến Lăng Dục Thần muốn hợp đồng kết hôn cùng cô mà thôi, khi đó cô cũng đã nói với hắn bản thân chỉ cần có thể không chết đói, một cái nhà và trợ cấp cho Tôn Mỹ như thế đã là quá đủ không đòi hỏi gì thêm.

Chiếc nhẫn này thoạt nhìn không quá đắt đỏ, viên đá sáng lấp lánh cũng không quá lớn, nhưng chỉ cần nhìn kỹ cũng sẽ không khó để nhận ra chữ được khắc ở bên trong nhẫn rất quen thuộc, là cửa tiệm đá quý lớn nhất Thanh Long thành.

Mỗi chiếc nhẫn ở nơi đó nếu nói là có thể nuôi Tống Dật Nhiên cô cả đời cũng không xem như là nói quá, sự thật là như vậy, nếu lúc này Lăng Dục Thần không nói đây là nhẫn cưới cô nhất định sẽ không nhận nó.

Lăng Dục Thần: "Có vừa không?" Lăng Dục Thần quan sát ở cự li có chút xa, suy cho cùng cũng không thể nhìn rõ được mấy đốt ngón tay kia có bị chật hay không.

Tống Dật Nhiên: "Vừa..." Giọng nói của Cô vừa nhỏ vừa thẹn mà ôn hòa nói với Hắn.

Cô chưa bao giờ thử qua cảm giác thế này, trước kia bản thân từng nghĩ đến sẽ không kết hôn, không để Tôn Mỹ phải sống bôn ba một mình. Nếu có kết hôn thật, Tống Dật Nhiên cô sẽ tìm một người có thể chấp nhận để cô sống cùng với Tôn Mỹ.

Nhưng suy tính thế nào cũng không thể cải được mệnh trời người như Lăng Dục Thần so với Tống Dật Nhiên cô mà nói rõ ràng là hai thế giới khác nhau, vậy mà lại bị định mệnh trêu đùa để hiện tại cô phải đứng ở nơi này.

Chiếc nhẫn trên tay rõ ràng là vừa y với tay của cô, không khó để nhận ra Lăng Dục Thần đã phải tỉ mỉ thế nào mới có thể chọn được một chiếc nhẫn vừa khít đến như vậy, Tống Dật Nhiên cô có nên vui mừng hay không?

Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn tiếp sau đó cũng không nói cái gì, chỉ nhìn vào màn hình mà gật đầu một cái, như thể là đang xác nhận với người ở bên trong, là hắn đã nhìn thấy, bản thân hắn cũng cảm thấy nó rất hợp với cô.

Tống Dật Nhiên: "Cảm ơn..." ngập ngừng cả một buổi, sau cùng cũng có thể nói ra một câu "Cảm ơn" thật ra nếu đã là hợp đồng hôn nhân, nếu đã chẳng có tình cảm gì thì Lăng Dục Thần hắn không cần vì cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này mà hao tâm làm gì.

Thật ra Tống Dật Nhiên cô hiểu được, người như Lăng Dục Thần nhất định là rất xem trọng vẻ bề ngoài, chỉ cần nhìn vào mấy bộ tây trang đắt tiền thẳng tắp mà hắn thường hay diện cũng đủ hiểu được, chắc cũng vì vậy mà Lăng Dục Thần mới mua nhẫn cho cô, hẳn là vì sợ người khác nhìn vào sẽ thấy bất tiện nên mới như vậy.

Lăng Dục Thần: "Là việc nên làm,... em vào phòng sách làm gì?" Hắn nghe Tông Dật Nhiên nói "Cảm ơn" liền nheo mắt lại.

Thật ra mà nói thì hắn mỗi khi mang tặng người khác cái gì, liền nhận được một nét biểu cảm trăm người như một, vui vẻ, cảm thấy bản thân xứng đáng nhận được món đồ kia, nhưng đối với Tống Dật Nhiên thì lại không có nét biểu cảm đó, cô chẳng những có chút ưu thương, còn có nụ cười miễn cưỡng kia khiến cho Lăng Dục Thần có chút không hài lòng.

Hắn dừng lại một chút lại hỏi tiếp đến. Tống Dật Nhiên khi nhận điện thoại từ hắn hoàn toàn không mang lại cảm giác như bản thân đang bị phát giác chuyện gì đó mà lẩn tránh, phòng bị, rõ ràng là cô không phải cố ý đến nơi này làm loạn tìm kiếm thứ gì đó.

Tống Dật Nhiên: "Àh… tôi không có số liên lạc với anh, nên vào đây tìm." Tống Dật Nhiên bị hỏi đến chỗ ngứa, nhưng cũng chẳng thể nào nói dối với Lăng Dục Thần liền nói ra sự thật, kỳ thực mà nói, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa nhưng suy cho cùng cũng chính là vợ của người khác, không có số liên lạc...không phải là có chút hoang đường khó lòng mà chấp nhận hay sao?

Lăng Dục Thần: "Tìm tôi có việc gì?" Hắn Giọng nhàn nhạt hỏi lại Tống Dật Nhiên.

Hắn ban từ sớm trong lòng đã có đáp án, Tống Dật Nhiên rất thanh thuần nói lớn tiếng cũng không dám, nói dối càng không, làm sao có chuyện cô lén lút vào phòng làm việc của hắn làm loạn được.

Tống Dật Nhiên: "Tôi… thật ra tôi trước khi ký hợp đồng với anh thì tôi có làm thêm việc khác, muốn nghĩ cũng phải báo với người ta một tiếng, nên tôi muốn… " Tống Dật Nhiên không định nói qua điện thoại với Lăng Dục Thần, cô suy nghĩ một lúc, liền cắn cắn môi dưới.

Nghĩ đến dù sao đây cũng xem là việc cô nhờ đến hắn, nếu chỉ nói qua điện thoại thì không có chút thành ý nào, nhưng cái thư viện kia lúc xin vào đã rất khó, còn phải cam kết đủ điều, mấy hôm liên tiếp không đến làm việc, khẳng định chị quản lý kia rất tức giận.

Tống Dật Nhiên đã có gọi qua cho Lâm Nhất Phàm nhưng anh ta không có nhấc máy, không biết là đã trốn ở chỗ nào rồi, nói cái gì mà hoạn nạn có nhau vậy mà đúng lúc cô gặp nạn lại chẳng nhìn thấy anh ta ở đâu hết, chung quy lại, chỉ có thể mở miệng nhờ đến Lăng Dục Thần để cho cô ra ngoài.

Lăng Dục Thần: "Muốn ra ngoài?" Hắn không để Cô nói hết, giọng trầm thấp lại lần nữa vang lên qua thiết bị di động.

Lăng Dục Thần không muốn ghì chết Tống Dật Nhiên ở một chỗ nhưng vừa rồi hắn vừa nhận được tin là Trịnh Nhất và Lão Trịnh đã được ai đó mang về lại nước A, những lúc thế này mà Tống Dật Nhiên lại muốn ra ngoài hắn kỳ thực là không chút yên tâm nào, chỉ có thể đợi đến khi hắn quay lại thì mới an tâm để cho Tống Dật Nhiên cùng thân tính của hắn đi ra ngoài.

Tống Dật Nhiên: "Ừm...rất nhanh sẽ quay lại...có được không?" Tống Dật Nhiên biết là rất khó khăn để có thể xin Lăng Dục Thần được ra ngoài, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc.

Thật ra thì Lăng Dục Thần hắn không cần lo sợ là cô sẽ trốn đi gì đó, rất rõ ràng là thành phố Thanh Long này mọi ngóc nhách đều nằm trong tay của Lăng Dục Thần hắn, cứ xem như cô muốn chạy cũng sợ là khó lòng mà chạy thoát được.

Lăng Dục Thần: "Ừm… nhưng phải đợi tôi quay lại sau đó sẽ để cho Mễ Giai Kỳ đưa em đi." Hắn hai ngón tay đưa lên day day trán nói.

Hành tung của Trịnh Gia lúc này rất khó đoán, còn có bên cạnh hắn không biết lại chiu từ đâu ra thêm một tên khác, người này không giống với Trịnh Nhất cũng không đồng tính cách với Lão Trịnh, không cần xem xét gì nhiều chỉ cần xem qua cách làm việc không khó để nhìn ra người này rất thông dụng tiểu kế, rất thích lập mưu kế để dụ hoặc Lăng Dục Thần.

Thật ra mà nói, người ở trong giới hắc đạo có cách làm việc rất khác so với bạch đạo, người muốn giết Lăng Dục Thần không ít, những người dùng tiểu kế với hắn không nhiều. Kỳ thực là vì theo thường lệ rất dễ bị hắn phát hiện sau đó liền diệt khẩu, nghĩa của câu "Số lượng không nhiều" cũng có thể tính là như vậy mà ra.

Chung quy lại, suy cho cùng thì trong thời gian này rất khó để loại trừ có người muốn dùng người ở bên cạnh của hắn để hãm hại tính kế với hắn.

Việc Tống Dật Nhiên đột ngột xuất hiện hắn cũng đã sớm nghĩ ra, nhưng quan sát Tống Dật Nhiên đã một khoảng thời gian, tuy không tính là quá dài, nhưng so với đóng tài liệu dây nhợ chằng chịt thì bản tính của Tống Dật Nhiên đơn giản hơn gấp trăm ngàn lần.

Nhưng vẫn là cẩn thận một chút thì hơn, có thể người khác không dùng cô tính kế, cũng sẽ dùng cô để uy hiếp hắn, vẫn là nên có Mễ Giai Kỳ đi cũng hắn sẽ yên tâm hơn một chút.

Tống Dật Nhiên: "Có thể,... cảm ơn anh." Cô tâm tình vui vẻ, tuy rằng Lăng Dục Thần không có đồng ý để cô ra ngoài ngay, nhưng hắn vẫn là đồng ý để cho cô đi cùng người khác ra ngoài.

Suy cho cùng nơi này phức tạp, một mình cô cũng chưa chắc có thể một mình đi lòng vòng ra ngoài đó, chỉ sợ đường chưa đi hết, đã bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn như ma trận kia, có thêm trợ lý Mễ cũng tốt.

Lăng Dục Thần: "Không còn gì nữa?" Hắn nhìn thấy trong màn hình Tống Dật Nhiên đang ngơ ngác nghĩ cái gì đó, hắn liền hỏi thêm.

Lúc này Mễ Giai Kỳ theo thói quen gõ cửa hai cái liền không đợi làm phiền đến Lăng Dục Thần mở miệng, tự mình đẩy cửa bước vào, câu nói đầu tiên của cô cũng đơn giản như vậy mà bị người bên kia nghe thấy hết "Lăng Tổng, vết thương của ngài không...đáng ngại..."

Mễ Giai kỳ vừa ngước mặt lên, liền ngay lập tức chạm phải ánh mắt hừng hừng sát khí nồng đậm của Lăng Dục Thần phóng tới, nhất thời tránh né không kịp mà va vào người cô.

Khí tức kia quá đỗi lớn mạnh khiến cho sau gáy của Mễ Giai Kỳ mang một tầng mồ hôi dày đặc, cô không biết là hắn đang nghe điện thoại, cũng không có thời gian quan tâm đến người nói chuyện với hắn là ai chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài đóng cửa lại, chỉ sợ chậm thêm một bước liền bị ngộ thương.

Tống Dật Nhiên: "Hết rồi… Anh bị thương rồi sao?" Tống Dật Nhiên ở bên đầu dây bên này khẽ lắc đầu muốn nói với Lăng Dục Thần là cô đã hết chuyện không làm phiền hắn nữa, nhưng quả thực là âm thanh của Mễ Giai Kỳ có chút lớn, khó lòng mà vờ như không nghe thấy được.

Tống Dật Nhiên hơi nheo mắt, cô không… là chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Lăng Dục Thần sẽ bị thương, hay đại loại là cái gì đó giống như vậy, hắn là Gia chủ của Lăng Thị, là người bôn ba chính chiến có kinh nghiệm, sau lại có thể bất cẩn như vậy để bản thân bị thương rồi?

Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn không còn cách nào khác, chuyện muốn giấu Tống Dật Nhiên nhất lại vô tình bị cái miệng của Mễ Giai Kỳ mà tiết lộ hết sạch, cái gì nên biết cô cũng đã biết, không nên biết cũng đã biết, còn có thể giấu được cái gì nữa.

Lăng Dục Thần chỉ còn cách ‘Ừm’ một tiếng, ánh mắt lườm Mễ Giai Kỳ mỗi lúc một sâu hơn, nhìn thấy Mễ Giai Kỳ gây họa liền muốn trốn mất, hắn một chân nện xuống nền nhà, tay day thái dương cũng thu lưu lại mà ra hiệu cho Mễ Giai Kỳ đứng im một chổ, cô ta mà dám nhúc nhít, hắn sẽ nghiện nát Mễ Giai Kỳ ra sau đó dãy xuống sông hoàng hà.

Tống Dật Nhiên: "Anh… làm sao lại… có nặng không?" Cô ban đầu còn nghĩ là bản thân cô nghe nhầm thành ra như vậy, trong lòng chỉ cầu mong một câu "Không phải tôi." của Hắn, kết quả hắn lại "Ừm" một tiếng, lại khiến cho Tống Dật Nhiên vô thức lo lắng sốt sắn.

Lăng Dục Thần: "Tôi không sao, em không cần phải lo lắng." Hắn nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Tống Dật Nhiên liền bất tri bất giác mà vui mừng, lần đầu tiên cô không phải là vì sợ hắn mà nói lắp, có nên vui không?

Tống Dật Nhiên: "Tôi không có…" Tống Dật Nhiên suy nghĩ một chút, liền bị câu nói này của lăng Dục Thần làm cho đỏ mặt, cô thế nào lại vì lo cho một kẻ như hắn lại nói lắp rồi, căn bệnh này của cô còn không mau chữa sớm, chỉ sợ sau này không còn có thể sống yên ổn nữa.

Lăng Dục Thần: "Hôm nay ngủ cả một ngày như vậy còn muốn ngủ nữa không?" Lăng Dục Thần hỏi Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Có thể..." Cô nói lại với hắn, thật ra cô không có muốn ngủ, chỉ là có chút thẹn chẳng biết là nếu tiếp tục nói với hắn thì sẽ nói tới cái gì nên muốn nhanh chóng kết thúc sớm.

Lăng Dục Thần: "Vậy em ngủ trước đi." Hắn nhếch miệng cười khổ, một người như Lăng Dục Thần hắn cũng có ngày thế này, chỉ vì muốn nói chuyện với cô nhưng lại bị từ chối khéo như vậy thì hắn còn cách nào trách người khác đây.

Tống Dật Nhiên: "Được, vậy anh...ngủ ngon." Cô vui vẻ cười một cái, sau đó ánh mắt vô tình nhìn đến chiếc nhẫn mang trên ngón tay áp út, lại nghĩ đến tình trạng của bọn họ hiện tại.

Nghĩ qua có cái gì đó chưa nói, lại nói vào "Ngủ ngon" đối với tình trạng hôn nhân lấp lửng của bọn họ hai từ này chắc cũng là chưa có quá đáng gì, là việc nên làm.

Lăng Dục Thần: "Ừm..." Lăng Dục Thần không nói thêm gì, chỉ ‘Ừm’ một tiếng, sau đó nghe thấy âm thanh tắt máy quen thuộc, liền nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính.