Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 256



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bầu không khí ấm áp tại Đào gia khiến Thẩm Hi Hòa cảm thấy rất thoải mái. Trước khi đến đây, nàng còn lo Đào
Chuyên Hiến3 và Đào Nguyên có thể gây khó dễ Thẩm Nhạc Sơn, nhưng bọn họ chỉ đấu võ mồm gay gắt mà thôi,
chứng tỏ trong lòng bọn họ1 cũng không còn khúc mắc.
“Nghe nói Hoài Dương huyện chủ đã gặp ngươi?” Ăn xong bữa tối, Đào Chuyên Hiến mới vờ9 như lơ đãng cất
tiếng hỏi.
Hoài Dương là phong hào của Thẩm Anh Nhược, Hữu Ninh để ban cho nàng ta phong hào t3ương tự với các công
chúa để biểu hiện ân sủng của đế vương.
Thẩm Hi Hòa giật mình, vội cướp lời: “Ngoại tổ phụ8, người cho nàng ấy vào nhà là U U.” Đào Chuyên Hiến lườm
Thẩm Hi Hòa, Thẩm Nhạc Sơn được con gái bênh vực bèn cười toe toét: “Vâng, nó có đến gặp con một lần, từ lúc
nó chào đời đến giờ con mới gặp lần đầu, không ngờ nó đã lớn thế kia.” Đào Chuyên Hiển và Đào Nguyên nhìn
Thẩm Nhạc Sơn chòng chọc, quan sát kỹ càng phản ứng của Thẩm Nhạc Sơn, thấy ông nhắc đến Thẩm Anh Nhược
với vẻ tự nhiên, tựa như một vị trưởng bối bình thường đang cảm khái thì mới yên tâm.
Sắc mặt Đào Chuyên Hiển khá hơn hẳn: “Ngươi là người biết chừng mực, lão đây chỉ là ngoại tổ phụ của UU, lẽ ra
không nên can thiệp vào chuyện nhà của ngươi, có điều ta có đôi lời muốn nói.”
“Xin nhạc phụ cứ nói.” Thẩm Nhạc Sơn nghiêm mặt, không còn vẻ đùa cợt nữa.
“Ta đã quan sát con bé kia một thời gian dài, nó không phải đứa xấu bụng. Mấy năm nay, mỗi khi gặp mặt, nó luôn
cung kính, xem chúng ta như trưởng bối, ngươi cũng đừng hà khắc với nó.” Đào Chuyên Hiển nói, “Có điều, thân
phận của nó quả là khó xử. UU là người khoan dung, không đành lòng để người đóng vai kẻ ác nên mới dễ dàng
tha thứ cho nó như thế.
Trong chốn hào môn, mâu thuẫn đích thứ là chuyện thường tình, huống chi nó và UU còn ngăn cách nhau bởi cái
chết của mẫu thân U U. Cũng may U U kiên cường, không thì đã thành hai người chết, UU có thể khoan dung với
nó như thể là vì con bé biết thương phụ thân, không muốn người phải khó xử.”
Nói đến đây, Đào Chuyên Hiển nhìn Thẩm Nhạc Sơn, Thẩm Nhạc Sơn gật đầu tán thành: “UU rộng lượng, hiểu
chuyện, hắn con đã tu mấy kiếp mới được như thế.”
“UU biết thông cảm cho phụ thân mình, ta mong ngươi cũng thông cảm cho tấm lòng nhận làm con của con bé.”
Đào Chuyên Hiền nói năng uyển chuyển, “Mặt khác, ta thấy Hoài Dương huyện chủ không có vấn đề gì, nhưng rốt
cuộc nó vẫn là cháu gái bệ hạ, mà Khang vương phủ lại không còn. Ngươi đừng quên năm đó bệ hạ đã lợi dụng
Tiêu thị ra sao, thế nên mới có Hoài Dương huyện chủ.


Nhiều năm nay, bệ hạ yêu chiều Hoài Dương huyện chủ còn hơn cả người làm cha như ngươi, năm đó bệ hạ có thể
lợi dụng Tiêu thị thì sau này chưa chắc sẽ không lợi dụng Hoài Dương huyện chủ.”
Đào Chuyên Hiến ngừng một chốc rồi nhấn mạnh: “Ngẫm lại chuyện Ngạo Nhân, chúng ta đều không ngờ bệ hạ có
thể mặt dày để Tiêu thị động tay động chân vào rượu ngự tử. Người trúng kế, Đào gia cũng không tiện chỉ trích,
đầu ngờ hai người bọn họ đã chuẩn bị vẹn toàn, một mặt hãm hại người, mặt khác cài cắm tai mắt bên cạnh Ngạo
Nhân từ trước, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Ngạo Nhân chết là do chúng ta đã thua trong ván cờ với đế
vương.
Nhưng chuyện như vậy xảy ra một lần còn thông cảm được, nếu người còn trúng kế tương tự, làm liên lụy đến UU
và Bất Nguy, hai nhà Đào, Thẩm sẽ không còn là thông gia nữa mà sẽ thành kẻ thù.”
Đương nhiên Đào gia rất đau lòng trước cái chết của Đào thị, thật ra năm đó Đào thị vẫn còn đường cứu, nhưng
chính bà đã chọn cái chết.
Dù có cứu chữa thì bà cũng chỉ sống được tối đa hai ba năm, lại còn đau ốm trên giường bệnh. Một khi như vậy,
chẳng những Tiêu thị có thể bước chân vào Thẩm gia, trượng phu rơi vào thể tiến thoái lưỡng nan mà sau này chỉ e
con gái khó tránh khỏi số kiếp vào Kinh làm con tin để bày tỏ lòng trung thành với Hoàng đế.
Bà quyết định hi sinh mấy năm tuổi thọ cuối cùng để gài bẫy Tiêu thị, vốn dĩ mật thám do Tiêu thị phải tới chỉ
muốn hại bà sinh non, nhưng bà đã tương kế tựu kế biển bọn chúng thành kẻ hãm hại tính mạng mình, khiến Tiêu
thị không thể không làm thiếp, qua đó hóa giải tình thế nguy hiểm của trượng phu, giảm bớt chướng ngại trên
đường đi của con gái sau này.
Sau khi vào thị qua đời, tỳ nữ thân cận đem di thư của bà về Kinh, nhờ vậy Đào gia mới không so đo về cái chết của
bà.
Hữu Ninh để kiêng kỵ Thẩm Nhạc Sơn quá mức, thế nên năm xưa mới lợi dụng Tiêu thị, và ngày sau cũng có thể
sẽ lợi dụng Thẩm Anh Nhược.
“Xin nhạc phụ cứ yên tâm, con hiểu mà.” Nhìn bề ngoài Thẩm Nhạc Sơn không phải người tinh tế nhưng nếu thật
sự không có tâm kể thì ông đã không bị Hữu Ninh để xem như cái gai trong mắt, “Đời này xem như con và nha đầu
kia không có duyên cho con, làm vậy là tốt nhất cho con, cho Thẩm gia, cho UU và Bất Nguy, thậm chí là cả nha đầu
kia nữa.”
Thẩm Anh Nhược không đủ khả năng đón nhận tình yêu thương của Thẩm Nhạc Sơn, bởi lẽ nàng ta không chỉ là
con gái của ông mà còn là cháu gái Hữu Ninh đế.
Chỉ cần Thẩm Nhạc Sơn quan tâm đến nàng ta đôi chút, Hữu Ninh để sẽ để mắt ngay, từ đó, Thẩm Anh Nhược sẽ
rơi vào tình thể không có đường lui, có thể bị Hữu Ninh để lợi dụng để đả thương Thẩm Nhạc Sơn hay bị Thẩm
Nhạc Sơn dùng làm quân cờ để hãm hại Hữu Ninh đế, dù thế nào thì nàng ta cũng sẽ thấy áy náy, nếu nàng ta vẫn
còn lương tâm.
Không ngó ngàng đến Thẩm Anh Nhược mới là cách tốt nhất để bảo vệ nàng ta. Thẩm Hi Hòa chưa từng nghĩ đến
phương diện này.


“UU giận phụ thân đấy à?” Trên đường về nhà, thấy Thẩm Hi Hòa lặng thinh không nói một lời, Thẩm Nhạc Sơn
không khỏi lo âu.
Thẩm Hi Hòa nhìn phụ thân với vẻ khó hiểu: “UU chỉ đang suy ngẫm, con nhận thấy mình suy nghĩ chưa được
toàn diện.”
Thẩm Nhạc Sơn quan sát sắc mặt nàng, xác định nàng không giấu giếm gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là
UU suy nghĩ chưa chu đáo, chẳng qua UU của phụ thân vừa lương thiện, vừa biết nghĩ cho phụ thân mà thôi. UU
tốt bụng nên mới chấp nhận nha đầu kia cũng là cốt nhục của phụ thân, UU lo cho phụ thân nên ưu tiên hàng đầu
là không muốn phụ thân phải khó xử.”
Thẩm Nhạc Sơn im lặng trong phút chốc rồi nói khẽ: “Phụ thân… chỉ có thể làm được chừng ấy cho con bé mà thôi.”
“Sao phụ thân không nói với nàng ấy?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“UU ngốc.” Thẩm Nhạc Sơn khẽ than, nhìn con gái đầy trìu mến, “Con lớn lên bên phụ thân và a huynh từ bé,
muốn gì cũng được chúng ta chiều theo, con chưa từng thể nghiệm cảm giác muốn mà không được, thể nên mới
rộng rãi bao dung.
Nhưng cũng vì vậy mà con không biết lòng người có thể tham lam đến nhường nào, miễn là phụ thân không gieo
rắt hi vọng cho nhà đầu đó, nó sẽ không có mong ước xa vời gì, dẫu có tuyệt vọng đi chăng nữa, nó sẽ nhanh chóng
vượt qua. Nếu phụ thân tỏ ra quan tâm đến nó, đối với phụ thân mà nói, thể chỉ là làm tròn trách nhiệm vốn có,
nhưng nó sẽ xem đó là hi vọng của mình.
Nó sẽ không bao giờ từ bỏ được, mong muốn của nó sẽ ngày một nhiều hơn. Một khi mong muốn của nó vượt qua
những gì phụ thân có thể đem lại, nó sẽ thất vọng, sẽ không cam lòng, sẽ oán hận, sẽ cho rằng sở dĩ phụ thân không
thỏa mãn yêu cầu của nó là vì những nguyên nhân khác.


Chăng hạn như, bởi vì con.”
Dục vọng của con người là vô cùng tận, giữa ngàn vạn người may ra chỉ có một người hiểu được đạo lý biết hài lòng với những gì
mình có. Thẩm Nhạc Sơn không muốn đánh cược rằng Thẩm Anh Nhược chính là người như vậy, tình cảm của ông dành cho Thẩm
Anh Nhược cũng không đủ để ông phải làm vậy.
Thay vì ngày sau trở mặt thành thù với nàng ta, không bằng phần ai nấy sống ngay từ đầu. “Phụ thân cũng không muốn con và nàng
ấy có xích mích đúng không?” Thẩm Hi Hòa chợt hiểu ra, Thẩm Nhạc Sơn có thái độ như vậy một phần cũng vì không muốn hai
người họ xung đột gay gắt.
Đối với Thầm Hi Hòa mà nói, có thể thừa nhận Thầm Anh Nhược là người vô tội, không giận cá chém thớt với nàng ta đã là cực hạn.
Cũng may xưa nay Thầm Nhạc Soơn luôn tỏ rõ thái độ rằng Thẩm Anh Nhược không nên được sinh ra, bằng không chi e Thẩm Hi
Hòa và Thẩm Vân An sẽ không thế xem nhẹ chuyện này.