Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 287



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng chứa chan tình ý, khiến cơn gió rét ngày đông dường như cũng ấm áp
theo.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu3, chỉ cười không nói.
Nàng không biết phải làm thế nào trước tình cảm sục sôi của Tiêu Hoa Ung, nàng đã nói hết những gì cần nói,1
Tiêu Hoa Ung muốn làm gì là tự do của hắn, nàng không có quyền can thiệp. Nàng biết Tiêu Hoa Ung muốn gì
nhưng lại không thể trao cho hắ9n thứ hắn muốn được.
Tiêu Hoa Ung nhìn búi tóc nàng: “UU đã xem qua quà ta tặng nàng nhân lễ cập kê chưa?”
“Ta đã xem dan3h mục quà tặng rồi.” Thẩm Hi Hòa nói.
Nàng đã xem qua một lượt danh mục quà tặng của toàn bộ khách khứa, nàng vốn chẳng thiếu thố8n gì, trừ quà của
phụ thân, ca ca cùng với quà do Bộ Sơ Lâm và Tiết Cẩn Kiều bí mật đưa đến, Thẩm Hi Hòa không mở quà của bất
kỳ ai khác.
“Có một cây trâm do ta tự tay điêu khắc, trên đó có giấu một thanh kiếm nhỏ, UU đừng tặng cho ai khác đấy nhé.”
Đã có vết xe đổ là ly rượu Đắng Thực Hương Bối, Tiêu Hoa Ung không thể không dặn dò, “Ta nghĩ nếu tự tay đưa
trâm cài tóc cho nàng có lẽ nàng sẽ không nhận, nên mới đưa vào quà tặng chính thức.”
Những dịp quan trọng như lễ tết, sinh nhật, hôn lễ, người có địa vị cao như bọn họ sẽ nhận được vô số quà mừng,
ngoài quà tặng riêng, số còn lại sẽ được đưa vào kho, sau này lấy rà sử dụng, bạn thưởng cho nô bộc hoặc tặng
người khác, thể nào cũng được.
Nếu là quà vua ban thì lại khác, phải giữ lại cho con cháu đời sau để bày tỏ lòng kính trọng.
“Điện hạ thật giỏi phán đoán lòng người.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Trước hết, hắn nói mình ra tay với Vương Chính là vì nàng, đoán chắc thể nào nàng cũng không muốn nghe tiếp,
khi ấy mới lấy lại làm tiến, nhắc đến món quà sinh nhật mà hắn dám cả đã bị nàng cất vào kho. Tuy Thẩm Hi Hòa
cũng có thể từ chối nhưng không nhất thiết phải cạn tàu ráo máng như thể: “Điện hạ, ta hơi hối hận vì đã chọn điện
hạ rồi đấy.”
Hắn quá am hiểu cách thức đối phó người khác, chẳng qua nàng đã chọn hắn, không muốn sau khi thành hôn vẫn
phải đề phòng nhau, tránh rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài, bằng không nàng chỉ muốn tuyệt tình với hắn thêm.
Tiêu Hoa Ung chau mày nhưng không giận, trái lại còn cười rõ tươi: “UU, nàng không hối hận mà là e ngại.”


E ngại thể công của hắn, sợ rằng hắn cứ đổi tốt thế này thì có ngày mình sẽ dao động, sẽ cầm lòng chẳng đặng mà
cảm mến hắn.
“Điện hạ lúc nào cũng tự cho mình là đúng như thế sao?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Bây giờ tranh luận đúng sai cũng thừa, sau này nàng sẽ biết.” Tiêu Hoa Ung hết sức tự tin, nàng cứ nghĩ chẳng
qua là mình không biết ứng đối với hắn thể nào mà không nhận thức được rằng mình đã không còn lạnh lùng như
xưa nữa, “Nàng không được tặng cây trâm đó cho người khác đâu đấy.”
“Ta sẽ không tặng cho ai hết.” Người ta tặng quà cho mình, còn đặc biệt dặn dò, đương nhiên nàng sẽ không đưa
cho người khác.
Có điều, nàng sẽ không dùng cây trâm đó.
Ánh mắt Tiêu Hoa Ung đong đầy ý cười: “Sớm muộn gì nàng cũng sẽ cài cây trâm đó.”
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung đứng dậy, rời khỏi quận chúa phủ với nụ cười trên môi.
Hắn đi xa rồi, Thẩm Hi Hòa vẫn nghe được tiếng cười sang sảng của hắn, nàng không khỏi hoài nghi, bèn quay
sang hỏi Trân Châu: “Ta đang e ngại thật sao?”
Trân Châu lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết.”
Những người còn lại cũng đồng loạt lắc đầu, đối với bọn họ, quận chúa đã đủ khó hiểu rồi, Thái tử điện hạ lại càng
khó nhìn thấu. Cả bọn đang ngóng trông quận chúa gả vào Đông cung xem giữa hai người họ ai cao tay hơn ai.
Đồng thời, bọn họ cũng băn khoăn liệu đến khi ấy mình có trở nên vô dụng hay không, khi mà cả hai vị chủ tử đều
cao thâm khó lường.
Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ một lát, nàng không cho rằng mình đang e ngại, chỉ là thấy Tiêu Hoa Ung chấp nhất và
khó chơi hơn mình tưởng nhiều.
Trong lúc Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nói chuyện gió trăng, tin tức Vương Chính bị đình chỉ chức vụ lần nữa
khiến không ít người suy nghĩ sâu xa.
“Huynh trưởng, đệ cảm thấy gần đây cơ cẩu đại thần trong triều biến động khá lớn.” Đêm xuống, Tiêu Trường
Doanh đến Tín vương phủ, bày tỏ nỗi lo lắng của mình với ca ca, “Đầu tiên là Hồ bộ Thượng thư, thứ đến là hình
bộ Thượng thư, giờ lại đến lượt Vương Chính…”
Sở dĩ Hồ bộ Thượng thư bị cách chức là do Tiêu Trường Khanh vạch trần thiếu sót của Hộ bộ, còn Hình bộ Thượng
thư lại là tình cờ, ai mà ngờ được nội quyển của Dương gia lại to gan đến vậy?
Dù hai chuyện này xảy ra cách nhau không lâu nhưng bọn họ không liên tưởng gì, nay Vương Chính phạm lỗi
ngay trong đại triều hội rõ ràng là do có người cố ý gài bẫy.
“Chuyện Vương Chính chắc chắn là do Thái tử điện hạ gây ra.” Tiêu Trường Khanh nói chắc nịch, “Trong cung,
người có thể thành sự kín kẽ đến mức bệ hạ cũng không điều tra được, không thể minh oan cho Vương Chính mà
buộc lòng phải trừng phạt ông ta để xoa dịu sứ thần hai nước còn có thể là ai ngoài Thái tử điện hạ ra?”
“Vì… Vì sao hắn lại ra tay với Vương Chính cơ chứ?” Thật ra, ngay từ lần đầu tiên Vương Chính bị đình chỉ chức vụ
vì khiến Thái tử điện hạ kinh hãi dẫn đến hôn mê, Tiêu Trường Doanh đã thấy khó hiểu rồi.
Nếu Vương Chính bị cách chức thì còn có thể nói là kẻ chủ mưu muốn có vị trí của ông ta, nhưng đằng này rõ ràng
không phải. “Vương Chính không dễ đối phó như những kẻ khác, ông ta rất trung thành với bệ hạ, muốn diệt trừ
không phải dễ.” Tiêu Trường Khanh cho rằng thay vì ra tay với Vương Chính thì nhằm vào Thôi Chinh và Tiết
Hoành sẽ ổn hơn, hai người này có thực quyền và danh vọng cao hơn Vương Chính, mà lại không trung với vua
bằng Vương Chính.
Thôi Chinh và Tiết Hoành coi trọng lợi ích gia tộc, tuy rằng địa vị của thế gia hiện đang nguy ngập hơn bao giờ hết.
Tiêu Trường Khanh ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Huynh lại thấy việc bệ hạ đồng ý để đích nữ của Tiết gia gả cho
Tây Bắc vương thế tử rất kỳ quặc.”
Một bên là thế gia, một bên là huân quý, ấy vậy mà khi biết hai phủ muốn bàn chuyện cưới hỏi, Hữu Ninh đế
chẳng những không làm khó dễ mà còn hào phóng đồng ý, thậm chí còn tứ hôn.
Hành động này thật khó hiểu.
Nguyên nhân nào có thể khiến Hữu Ninh để chấp nhận để hai kẻ địch mình luôn đề phòng kết thông gia?
“Chẳng lẽ… Tiết Hoành muốn về hưu?” Tiêu Trường Khanh cảm thấy chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích
rõ ràng mọi chuyện. “Tiết Hoành mới ngoài năm mươi mà.” Tiêu Trường Doanh không nghĩ thế.
Đương triều có quy định: “Quan lại đến tuổi bảy mươi, sức khỏe suy yếu thì phải về hưu.” “Nếu Tiết Hoành về
hưu để tác thành cho Tiết Thất Nương, ông ta sẽ trở thành tội đồ của Tiết gia, Tiết Thất Nương cũng bị vạ lây, Thôi
gia cũng sẽ trách ông ta.” Tiêu Trường Doanh nói thêm. “Nếu ông ta buộc phải về hưu thì sao?” Tiêu Trường
Khanh thản nhiên hỏi, “Chẳng hạn như bị bệnh nặng?”


“Nhưng Tiết Hoành trông chẳng có vẻ gì là bị bệnh nặng cá, và lại dẫu có bệnh thật đi nữa, không lý nào người Tiết gia lại không biết,
mà bọn họ xem chúng vẫn chưa hay biết gì.” Tiêu Trường Doanh bắn khoăn.
“Tiết Hồi chỉ là một kẻ tầm thường, Tiết Hoành sẽ không dọn đường cho ông ta.” Tiêu Trường Khanh khẳng định, “Tiết Hoành nhận
Tiết Thất Nương làm con thừa tự có lẽ là để thành toàn cho nàng ta, sau này nàng ta cũng có thể che chờ Tiết gia. Tiết gia tuy không
thể thịnh vượng nhưng cũng không trượt dốc.”
Nước cờ này của Tiết Hoành có thể nói là vẹn cà đôi đường.


Sau khi Tiết Hoành qua đời, chắc chắn Tiết Hồi sẽ đầu quân vào Hữu Ninh đế, nhưng Tiết Cần Kiều lại gả cho Thầm Vân An, cho dù
ai thắng ai thua, Tiết gia cũng sẽ không rơi vào nông nỗi diệt tộc.