Vô Tiên

Chương 468: Tìm kiếm dưới biển (1)



Trên đường đi, Chân Nguyên Tử và Giang trưởng lão đã nói các nghe đồn cùng với phong tục trên Thất Tinh đảo. Đồng dạng, Lâm Nhất cũng không hiểu ra sao, như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, không có một chút manh mối.

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, dùng thần thức tìm kiếm ở dưới biển, nếu đám người Nguyên Thanh biến mất ở chỗ này, chẳng lẽ dưới nước biển cất giấu thủy quái gì sao? Nếu thật như thế, sợ là tính mạng của mấy người rất đáng lo. Bất quá ngư dân ở Thất Tinh đảo không tin thủy quái. Bởi vì không ai gặp qua thủy quái, tổ tông cũng không có nhắc qua sự tình này.

Vậy dưới nước lại là vật gì đây? Bao quát Giang trưởng lão ở trong rất nhiều người, ý nghĩ đều giống như Lâm Nhất, đều đoán trong nước có quái vật gì, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.

Ồ! Nước biển sâu như vậy? Thần thức của Lâm Nhất có thể đạt tới hơn mười dặm, cho dù bị nước biển cách trở, nơi 7, 8 dặm vẫn có thể nhìn thấy, nhưng hắn đã thi triển hết thần thức, nơi sâu xa của nước biển vẫn là một màn đen kịt, giống như sương mù mông lung, không dò ra được sâu cạn.

Ngoài ra trong biển, chỗ nước nông còn có chút ít hải ngư thảnh thơi bơi lội, nhưng nơi sâu xa lại không có một sinh vật nào. Cổ quái!

Lâm Nhất rất muốn xuống nước tìm tòi, lại bị Giang trưởng lão khuyên can, tình hình không rõ, tùy tiện vào nước cực kỳ không ổn. Trong lòng biết đối phương nói có hảo ý, hắn liền nhịn hiếu kỳ, chỉ chờ bóng đêm hàng lâm.

- Lâm đạo hữu có phát hiện gì không?

Giang trưởng lão đi đến bên người Lâm Nhất, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thần thức của lão phu xem qua, nhưng không thu hoạch được gì! Lấy tu vi của Lâm đạo hữu, thì không hẳn như vậy a!

Mọi người trên thuyền lên đảo một lượt, từng người thần sắc bất định nhìn ngoài khơi. Lâm Nhất ngắm nhìn bốn phía, lại nhìn Giang trưởng lão lắc đầu cười khổ nói:

- Nếu không phải trưởng lão hảo ý khuyên bảo, ta đã xuống biển tìm tòi.

Giang trưởng lão gật đầu, đối với người trẻ tuổi này không lấy tu vi tự kiêu, còn có thể biết nghe lời phải, hắn cảm thấy rất vui mừng.

- Đêm qua là ngày mười ba tháng mười, hôm nay là mười bốn, nếu yết ngữ của Thất Tinh đảo ứng nghiệm, tối nay còn có thể xuất hiện vòng xoáy kia, đến lúc đó lại điều tra cũng không muộn!

Lâm Nhất nhướng mày nói:

- Nói như vậy, Giang trưởng lão cũng tin kệ ngữ kia?

- Nếu là tổ tông của Thất Tinh đảo truyền xuống, thì hẳn không phải vô duyên vô cớ! Thà tin là có a!

Giang trưởng lão cười cười, ngón tay chỉ ngoài khơi phía xa nói:

- Lâm đạo hữu nhìn xem, những hòn đảo này to nhỏ giống như Thất Tinh rơi hải vậy!

- Đúng vậy! Chỗ của chúng ta, là ở vị trí cái muôi.. Có thể thấy được lai lịch của Thất Tinh đảo có quan hệ tới cái này!

Lâm Nhất gật đầu nói.

- Lâm đạo hữu nói không sai! Thất Tinh chỉ chính là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, chính là Thất Tinh Bắc Đẩu. Mà Thiên Xu lại tên Tham Lang, mà Dao Quang biệt danh tên gì, Lâm đạo hữu có biết không?

Hai mắt Giang trưởng lão thâm thúy, rạng ngời rực rỡ.

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Nhất sáng rực, bật thốt lên nói:

- Kệ ngữ câu thứ nhất là Thất Tinh gặp nguyệt Dao Quang thăng, Phá Quân đảo này kỳ thực là Dao Quang đảo. Trong kệ ngữ chỉ ý tứ, là đêm trăng tròn, Phá Quân đảo sẽ có dị tượng phát sinh?

Giang trưởng lão ngẩn ra, chỉ nghĩ đến lai lịch của Thất Tinh đảo, cũng suy đoán Phá Quân đảo phía trước, hẳn là lấy chữ Dao Quang trong Thất Tinh, muốn Lâm Nhất đến ứng chứng một phen. Lại không ngờ đối phương học một biết mười, nghĩ đến còn sâu xa hơn hắn.

Giang trưởng lão cười ha ha nói:

- Lâm đạo hữu thực sự là tài trí hơn người!

Lâm Nhất mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng không phải vì đối phương tán dương, hắn mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ Giang trưởng lão đã rõ ràng ngụ ý của kệ ngữ, kính xin chỉ giáo!

Nghe vậy, nụ cười của Giang trưởng lão hơi ngưng lại, cười khổ nói:

- Còn về ngụ ý chân chính của kệ ngữ, lão phu cũng không biết.

...

Bóng đêm hàng lâm, một vầng minh nguyệt bay lên trời cao.

Đám người Lâm Nhất ở trên tiều đảo vô danh một ngày, rốt cuộc đã tới lúc ánh trăng treo cao.

Giờ hợi vừa qua, mọi người liền đi theo Lâm Nhất và Giang trưởng lão đứng ở trên đảo nhỏ, mang theo tâm tình thấp thỏm, lẳng lặng nhìn chăm chú ra ngoài khơi bình tĩnh.

Dưới ánh trăng trong sáng, tiếng sóng dập dờn. Phóng tầm mắt nhìn đi, lân quang từng mảnh từng mảnh, cảnh sắc mê người!