Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 276: Chạy trốn trong đêm



Mặc dù trong lời nói của Quản gia Hoàng đối với cô có ý tứ chỉ trích, thế nhưng thấy cô nghe lời ăn cơm như vậy, ông ấy vẫn không khỏi vui mừng nở nụ cười.

Nguyễn Quỳnh Anh ăn cơm rất yên lặng, tựa hồ không hề phát ra một chút tiếng động nào. Quản gia Hoàng bảo cô nên ăn gì nhiều, cô liền gắp món đó lên ngoan ngoãn ăn hết. Cả quá trình cô đều không lên tiếng.

Dường như cô coi việc ăn cơm là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành.

Ăn xong, Nguyễn Quỳnh Anh chậm rãi bỏ bát xuống, giơ tay lấy giấy ăn lau miệng.

Lau miệng xong, cô bỏ khăn giấy vào khay rồi lạnh lùng hỏi: “Bây giờ đã được chưa?”

“Được rồi.” Quản gia Hoàng cảm thấy dở khóc dở cười.

Nguyễn Quỳnh Anh kéo chăn đắp lên kín người: “Chú Hoàng, chú có thể đi ra ngoài được không? Tôi thấy mệt rồi.”

Vốn dĩ Quản gia Hoàng còn định bảo cô đi lại vài vòng để tiêu cơm rồi hẵng nằm lại lên giường. Thế nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô và hai mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, cuối cùng ông ấy vẫn nuốt vào những lời định nói.

“Được rồi, vậy cô cứ an tâm nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài trước nhé.”

Quản gia Hoàng bê khay bát lên định đi xuống tầng mang trả.

Nhưng vào giây phút ông ấy xoay người rời đi, Nguyễn Quỳnh Anh đang nằm trên giường lại đột nhiên bật người dậy gọi ông ấy lại: “Chú Hoàng.”

“Cô Quỳnh Anh còn cần gì nữa sao?” Quản gia Hoàng quay đầu lại nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực ở bên ngoài cửa sổ: “Tôi có thể rời khỏi đây được không?”

“Chuyện này… Cậu chủ Hải không nhắc đến.” Quản gia Hoàng khẽ lắc đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhúc nhích khóe môi: “Nhưng tôi không muốn ở mãi chỗ này. Tôi cũng đã đưa tiền cho anh ấy rồi. Tôi không phải người tình được anh ấy bao nuôi, anh ấy không thể nhốt tôi ở đây được. Chú Hoàng, chú thả tôi đi có được không?”

“Cô Quỳnh Anh, bây giờ ngoài trời đã tối lắm rồi, cô có thể đi đâu được? Hay là tối nay cô cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây trước đã. Ngày mai tôi sẽ bàn bạc với cậu Hải giúp cô sau, được không?” Quản gia Hoàng thử thăm dò cô.

Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười bất đắc dĩ: “Bàn bạc với anh ấy có tác dụng sao? Anh ấy sẽ không chịu thả tôi đi đâu.”

Quản gia Hoàng khẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Nguyễn Quỳnh Anh lại lặng lẽ nằm xuống giường: “Chú Hoàng, chú đi ra ngoài đi.”

“Vậy cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì cứ gọi tôi.” Quản gia Hoàng nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Ông ấy không có cách gì giúp được cho cô. Còn đứng ở trong căn phòng ấy thêm nữa, ông ấy sẽ càng cảm thấy hổ thẹn.

Sau khi Quản gia Hoàng rời đi, căn phòng của cô lại chìm vào yên tĩnh.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà thật lâu rồi vén chăn ra, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra ngoài ban công.

Nơi đây là một căn biệt thự biệt lập, không cách quá xa thành thị. Đứng từ trên bàn công nhìn ra, cô có thể thấy rõ ràng cảnh đêm phồn hoa nơi đô thị xa xa.

Ngọn gió đêm chợt thổi đến, Nguyễn Quỳnh Anh bị lạnh không khỏi run rẩy một hồi. Thế nhưng cô vẫn cứng đầu đứng đó không chịu bước vào nhà.

Nguyễn Quỳnh Anh bám chặt tay vào lan can được xây dựng theo phong cách Châu Âu, trên mặt tràn ngập sự cô đơn tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu chợt vang lên.

Nguyễn Quỳnh Anh cúi người nhìn xuống tìm kiếm một hồi, cuối cùng nhìn thấy một con mèo cảnh có vẻ rất quý hiếm ở trong bụi cỏ rậm rạp. Cô đoán là mèo nhà ai chạy lạc ra ngoài này.

Cô dựa người vào lan can nhìn chằm chằm con mèo kia, sự cô đơn trên mặt dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười thản nhiên.

Không biết cô nhìn trong bao lâu, chỉ thấy con mèo kia đột nhiên ngẩng đầu kêu lên một tiếng với cô. Ngay sau đó, nó nhảy vào trong đêm đen chạy đi mất hút.

“Chờ đã!” Nguyễn Quỳnh Anh vô thức giơ tay ra muốn gọi con mèo đó quay lại.

Nhưng ngay sau đó cô đã kịp phản ứng lại, cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự quá ngây thơ. Mèo cũng không phải là người, làm sao có thể gọi nó trở về được?

Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ một tiếng rồi nằm sấp trên lan can, liếc mắt nhìn xuống thảm cỏ bên dưới.

Nhìn được một lúc, đột nhiên ánh mắt cô sáng bừng lên.

Cô nghĩ ra cách để rời khỏi đây rồi!

Chính là nhảy xuống dưới từ trên ban công này!

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay lại, trên mặt lộ ra vẻ kích động tột cùng.

Căn biệt thự này không có quá, chỉ có ba tầng mà thôi. Từ trên tầng ba đến thảm cỏ dưới mặt đất chỉ khoảng mười mấy mét. Chỉ cần cô có dây thừng trong tay, cô có niềm tin rất lớn bản thân sẽ có thể nhảy xuống dưới được, chỉ là có lẽ sẽ bị thương một chút.

Thế nhưng toàn thân cô đã nhuốm đầy vết thương rồi. Cô cũng đã quen với cảm giác đau đớn khi bị thương. Vậy nên đối với chuyện bị thương này, cô không hề để ý quá nhiều.

Dây thừng mới là một vấn đề lớn. Bên trong căn phòng cô đang ở không có một sợi dây thừng nào cả. Cô cũng không thể yêu cầu Quản gia Hoàng mang dây thừng đến cho mình. Rốt cuộc cô phải làm gì mới được đây!

“Phải làm thế nào bây giờ?” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ mặt mình vài cái, cảm thấy nhụt chí.

Khó khăn lắm cô mới nghĩ ra được một cách có thể chạy trốn khỏi nơi này, khổ nỗi lại không tìm được công cụ để chạy.

Nguyễn Quỳnh Anh chán nản quay trở về phòng ngồi bệt xuống giường, khó chịu chu môi, còn đánh vào trong chăn đệm để xả đi cơn bực tức trong lòng.

Đánh được một lúc, cô lại nghĩ ra một kế, bỗng nhiên nắm lấy một góc chăn mỉm cười xấu xa.

Cô đúng là ngốc thật, không ngờ lại có thể quên được cách này.

Cô chợt nhớ tới một cảnh tượng trong bộ phim truyền hình nào đó mình từng xem trước đây. Nhân vật trong bộ phim đó đã xé ga giường và chăn thành từng mảnh rồi cột vào lan can, nối thành một đoạn dây dài xuống tận mặt đất rồi men theo đoạn dây đó đi xuống. Cô cũng có thể làm như vậy mà.

Nghĩ thế, Nguyễn Quỳnh Anh cắn cắn môi dưới chạy đi tìm kéo ở trong phòng thay đồ.

Cô cầm kéo trên tay bước tới bên cạnh giường, ánh mắt nhìn thẳng vào đệm chăn trắng tinh trên giường. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi giơ kéo lên cắt chiếc chăn thành từng mảnh…

Nửa tiếng sau, Nguyễn Quỳnh Anh buộc chiếc dây thừng tự chế vào một trụ lan can rồi thử dùng sức lôi kéo theo nhiều hướng. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, trái tim căng thẳng của cô mới được thả lỏng một chút.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm đầu dây còn lại ném ra bên ngoài rồi nằm sấp xuống quan sát thử.

“Bị ngắn rồi…” Nguyễn Quỳnh Anh buồn bực nhíu mày.

Đầu dây còn cách thảm cỏ khoảng chừng một mét nữa.

Thế nhưng có lẽ cũng sẽ không có vấn đề gì đâu! Nguyễn Quỳnh Anh an tâm nghĩ.

Chỉ có hơn một mét, nhảy xuống từ độ cao này cũng không ngã được.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh yên tâm nhắm mắt lại, lấy dũng khí trèo ra ngoài lan can, ôm chặt dây thừng, thận trọng trèo từng bước xuống dưới.

Trong quá trình trèo xuống, trái tim của cô đập thình thịch như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung không hề dễ chịu chút nào. Cô hoàn toàn không dám đưa mắt nhìn xuống dưới, hai chân đều mềm nhũn ra. Trên người cô toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt lại càng trắng bệch không còn một giọt máu nào. Cô rất sợ bản thân sẽ trượt tay mà rơi thẳng xuống phía dưới.

Mà bên trong nội tâm của cô cũng không khỏi dâng lên cảm giác hối hận. Nhưng rất hiển nhiên, hối hận vào giờ phút này đã quá muộn rồi. Tình trạng hiện giờ của cô không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục trượt xuống dưới.

Không biết bản thân đã trèo trong bao lâu, cuối cùng cô cũng xuống được đầu còn lại của sợi dây. Nguyễn Quỳnh Anh khẽ há miệng thở hổn hển, vẻ mặt vui sướng như vừa sống sót sau tai nạn.

Cô buông dây thừng trong tay ra dùng sức nhảy xuống dưới. Kết quả bởi vì run chân nên không thể tiếp đất một cách vững vàng, cứ như vậy ngã nhoài ra thảm cỏ, đã vậy còn bị trật chân.

“A…” Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng kìm nén tiếng kêu sắp bật ra khỏi cổ họng, giơ tay sờ soạng mắt cá chân, thấy nó đã dần sưng tấy lên.

Cô ảo não mấp máy môi. Hiện giờ đã bị như vậy, nhất định tốc độ đi lại sẽ không thể nào nhanh được.

Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng ba rồi kéo ống quần xuống, nhăn mặt cố nén cơn đau nhức để đứng lên rồi khập khiễng đi vào trong màn đêm.

Nếu cô còn không mau đi, lỡ như bị người hầu đến kiểm tra phát hiện ra thì sẽ không thể đi được nữa. Còn về phần dây thừng, lúc này cô thật sự không có cách gì để cởi nó xuống, chỉ có thể cầu mong bọn họ phát hiện muộn một chút mà thôi.

Nguyễn Quỳnh Anh thận trọng lách qua đám vệ sĩ tuần tra ban đêm rồi chạy đến cánh cổng phía Tây của biệt thự. Sau một đường đi thẳng ra khỏi khu biệt thự, cô mới quay đầu lại nhìn cảnh tượng đằng sau, trên mặt lộ ra sự lo lắng. Cô không biết bọn họ đã phát hiện ra chuyện cô bỏ trốn hay chưa.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh dùng sức lắc đầu thật mạnh. Lúc này cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể vịn vào bức tường ven đường tiến lên phía trước. Cô nhớ phía Tây của biệt thự có một bến xe taxi…

Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh trèo lên xe taxi rời đi không lâu, có một người hầu đi ra khỏi biệt thự kiểm tra ban đêm như mọi khi. Nhiệm vụ của cô ta là nhìn xem có chó mèo của nhà khác chạy lạc vào hay không.

Đến khi cô ta đi đến phía dưới ban công bên ngoài căn phòng của Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đầu dây đang buông thõng trong không trung. Cô ta lập tức kinh hoảng chạy vào trong biệt thự báo tin: “Cậu Hải, không xong rồi. Cô Quỳnh Anh chạy mất rồi!”

“Cô nói cái gì?” Trần Vĩnh Hải đang ngồi đọc báo thì nghe thấy người hầu chạy vào báo tin, giật mình đứng bật dậy.

Người hầu thở hổn hển kể lại chuyện mình nhìn thấy đoạn dây ở ngoài ban công cho anh nghe.
Trần Vĩnh Hải không nói hai lời, mặt mày tối sầm bước ra ngoài biệt thự. Anh rảo bước đi tới chỗ người hầu kia vừa kể, ngẩng đầu lên nhìn thử. Quả nhiên anh nhìn thấy một đầu dây bằng vải rách nối liền với ban công tầng ba đang rũ xuống.

Mà thảm cỏ dưới chân anh cũng có vết tích từng bị người khác giẫm lên vô cùng rõ ràng.

“Cậu Hải, tôi không thấy cô Quỳnh Anh ở trong phòng nữa rồi!” Quản gia Hoàng cũng gấp gáp chạy vội tới chỗ anh.