Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 296: Quay về bốn năm trước



“...” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh sầm lại.

Đúng vậy, với khả năng của anh, đâu hề thiếu thủ đoạn để có được chìa khóa nơi này.

Nhưng, chính hành động lui tới tự nhiên của anh lại khiến cô nhớ về cuộc sống trong biệt thự khi trước. Biệt thự là địa bàn của anh, anh muốn đi đâu, muốn vào phòng cô lúc nào cô không ngăn nổi cũng không thể nói thêm gì.

Nhưng giờ, chỗ này không phải là biệt thự của anh nữa rồi mà anh lại vẫn vào phòng cô khi cô không cho phép khiến cô có phần khó chịu, thậm chí nó cho cô cảm giác như nơi này cũng không khác gì căn biệt thự kia.

Hít sâu một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh đè sự không vui trong lòng xuống, cô lạnh giọng hỏi: “Anh Trần tới lâu chưa?”

“Được một lúc rồi.” Trần Vĩnh Hải buông ly rượu không xuống.

Sau đó, anh cầm chai rượu lên rót thêm cho mình một ly rượu vang.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chai rượu, khuôn miệng nhỏ nhắn mím lại.

Chỗ này của cô không có rượu, rượu này là do chính anh mang tới.

Hơn nữa, chai rượu này cũng đã uống được một nửa rồi, rõ ràng không phải mới tới được một lúc.

“Anh Trần, anh có biết, hành động này của anh được gọi là xâm nhập trái phép không?” Nguyễn Quỳnh Anh thu lại tầm mắt đặt trên chai rượu, có phần không vui nhìn người đàn ông.

Mà người đó lại vắt chéo hai chân, giọng nói mang theo sự lười biếng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, mời anh rời khỏi đây!” Nguyễn Quỳnh Anh đặt túi xách trên bả vai xuống, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Chỗ này của tôi không hoan nghênh anh!”

Trần Vĩnh Hải không động không cựa tựa như không nghe thấy cô nói gì vậy, chỉ nhàn nhã nhấp rượu trong ly.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh như vậy, cô liền nghĩ đến khuya hôm trước, anh cũng vô lại y hệt, đuổi cũng không đi khiến cô cảm thấy có chút không biết nói gì cho phải.

“Anh Trần, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi đối diện với anh, khuôn mặt nhỏ đầy tức giận.

Trần Vĩnh Hải nhìn cô: “Không muốn thế nào hết.”

Đây là kiểu trả lời gì thế này?

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng: “Nếu đã không muốn thế nào hết vậy mời anh Trần đi đi thôi. Anh có biết anh tới chỗ tôi thế này sẽ khiến tôi rất mệt mỏi không? Anh có thời gian tới quấy rầy tôi còn không bằng anh dùng thời gian đó để ở bên cô Tô nhiều hơn chút đi. Cũng vì mấy ngày nay anh tới tìm tôi, bây giờ thành ra cô ấy hiểu lầm anh muốn hủy lễ đính hôn với cô ấy rồi kìa!”

Nghe cô nói vậy, động tác khẽ lay ly rượu của Trần Vĩnh Hải thoáng dừng lại: “Hồng Yên tới tìm em?”

Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời nhưng nhìn dáng vẻ của cô là biết cô đang ngầm thừa nhận.

Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ động: “Cô ấy nói với em rằng tôi muốn hủy đính hôn?”

“Dạ vâng, cho nên anh Trần à, anh hãy mau mau về dỗ người ta đi, kẻo cô ấy lại cho rằng anh thật sự muốn…”

“Là thật!” Trần Vĩnh Hải ngắt lời cô.

Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn ra: “Gì cơ?”

“Chuyện tôi hủy đính hôn với Hồng Yên, là thật.” Trần Vĩnh Hải buông ly rượu xuống, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Sao lại…” Cả người Nguyễn Quỳnh Anh rơi vào sự mờ mịt, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.

Trần Vĩnh Hải đi về phía trước, anh cúi người, kề mặt sát bên cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi đã bàn hủy lễ đính hôn với bố mẹ Hồng Yên rồi.”

Tối hôm qua anh vừa bàn chuyện này xong, sáng nay còn đích thân tới nhà họ Tô xin lỗi.

Nhưng nhà họ Tô cản anh lại, anh trở về công ty ngồi một lúc. Khi đó, lòng rất loạn, đầu cũng đau rồi sau đó cầm một chai rượu vang liền tới đây.

Đi tới đây, cảm nhận được hơi thở của cô quanh quẩn, lòng thật yên tĩnh chẳng qua đầu vẫn còn hơi đau.

“Sao anh phải làm vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của anh, hơi lùi về sau ngửa cổ lên nhìn. Giọng nói cô hơi run run, hiển nhiên vẫn thấy sự thật này có phần quá khó tin.

Mặc dù Trần Vĩnh Hải cảm thấy hơi khó chịu khi thấy cô khẽ tránh xa mình nhưng anh cũng chỉ nhíu mày một cái, anh nói: “Không tại sao cả, không muốn thì không đính hôn thôi.”

“Tôi không tin, dù sao cũng phải có lý do nào đó chứ. Anh yêu cô ấy như vậy, sao lại…”

“Tôi không yêu Hồng Yên!” Trần Vĩnh Hải lại ngắt lời cô một lần nữa, giọng nói trầm thấp, xen lẫn một chút giận dữ.

Sau người phụ nữ này lại không chịu nghe lọt vậy hả?

Anh đã nói đi nói lại nhiều lần là anh không yêu Tô Hồng Yên rồi!

Nguyễn Quỳnh Anh cười một tiếng đầy giễu cợt: “Không yêu cô ấy vậy anh làm nhiều thứ cho cô ấy như vậy để làm gì? Anh Trần, anh định lừa ai đây.”

Trong lòng Trần Vĩnh Hải có chút mệt mỏi, anh lùi thân thể đang nghiêng về phía trước lại, nói: “Được, vậy tôi hỏi em, tôi hủy đính hôn với Hồng Yên, em có vui không?”

“Anh Trần, anh có ý gì?”

“Tôi hỏi, em có vui không?” Trần Vĩnh Hải không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ lặp lại câu hỏi kia một lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nguyễn Quỳnh Anh dường như cảm giác được điều gì đó trong mắt anh nhưng lại khó nói ra lời.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều gì, chỉ thở nhẹ một hơi: “Anh Trần, sao tôi phải vui? Anh có hủy đính hôn với cô Tô hay không là chuyện của các người mà, không liên quan đến tôi, anh nói với tôi làm gì?”

“Trả lời tôi một câu đàng hoàng khó thế sao?” Gân xanh trên trán Trần Vĩnh Hải giật giật.

Nguyễn Quỳnh Anh giễu cợt: “Anh Trần, vậy sao anh không suy nghĩ một chút xem vấn đề anh hỏi khó hiểu đến mức nào?”

Trần Vĩnh Hải vuốt cái đầu đang phát đau, ánh mắt hơi tan vỡ.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa ra: “Anh Trần, anh đi đi, sau này anh đừng nên tới đây nữa. Tôi không muốn mình trở thành người chen chân vào tình cảm của anh và cô Tô và tôi càng không muốn khiến cô Tô hiểu lầm rằng anh muốn hủy đính hôn với cô ấy là vì tôi.”

“Nếu như tôi nói, Hồng Yên nói đúng, tôi muốn hủy đính hôn đúng là vì em thì sao?” Trần Vĩnh Hải đứng thẳng người dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối.

Con ngươi Nguyễn Quỳnh Anh khẽ rung động: “Tôi?”

Thật sự là vì cô sao?

“Tại sao lại là tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt chốt cửa.

Trần Vĩnh Hải đi về phía cô: “Nếu như tôi nói, tôi…”

“Cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh chăm chú, đáy mắt biến hóa liên tục, có phức tạp, có sợ sệt, còn có cả chút mong đợi mỏng manh nhỏ bé khó nhận ra.

Trần Vĩnh Hải khẽ hé miệng nhưng làm thế nào cũng không nói ra được câu nói sau đó, tựa như có gì đó đã chặn ngang cổ họng anh lại vậy.

Cuối cùng, anh nhấp môi dưới, lạnh lùng nói ra ba chữ: “Không có gì.”

Mí mắt Nguyễn Quỳnh Anh rũ xuống, trên khuôn mặt lộ ra chút châm chọc.

Rốt cuộc cô vẫn còn mong đợi điều gì đây?

“Tôi biết rồi, anh Trần, anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô khoát tay, biểu cảm mang nét mệt mỏi.

Trần Vĩnh Hải chợt đặt tay đặt lên bàn tay đang nắm tay nắm của cô, khẽ khàng đầy tay cô, đóng cánh cửa lại.

“Anh làm gì vậy?” Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh khẽ biến.

Tay kia của Trần Vĩnh Hải đang giữ lấy bả vai cô, ép cô dựa vào cửa: “Nguyễn Quỳnh Anh, chúng ta bắt đầu lại được không?”

Con ngươi Nguyễn Quỳnh Anh thu lại, lời nói của anh vang vang bên tai khiến đầu óc rối bung, mắt cũng hoa lên. Một hồi lâu sau cô mới trở lại bình thường: “Cái gì gọi là bắt đầu lại?”

“Là chúng ta buông bỏ tất cả ân oán, quay về bốn năm trước.” Trần Vĩnh Hải hơi cúi đầu, nhìn cô chăm chú.

Biểu cảm trên mặt cô hơi ngơ ngác, như đang ngớ ra, cuối cùng dừng lại trong sự cảnh giác sâu sắc: “Anh Trần, anh lại muốn làm gì nữa, muốn sỉ nhục tôi sao?”

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, hơi thở quanh người trở nên lạnh lùng: “Nguyễn Quỳnh Anh, trong đầu em chỉ có những chuyện này thôi sao?”

Anh đang nói sự thật với cô.

Mà cô, cô lại nghĩ rằng anh muốn sỉ nhục cô.

“Thật sự xin lỗi anh Trần, không phải trong đầu tôi chỉ có những chuyện này mà bởi thái độ cùng nỗi hận của anh với tôi khiến tôi buộc lòng phải nghĩ đến phương diện kia. Thành thật mà nói, anh Trần vừa dọa tôi đó, kiểu vui đùa này không buồn cười chút nào đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng quay mặt đi.

Trần Vĩnh Hải tức giận: “Em cảm thấy tôi đang giỡn chơi với em?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nguyễn Quỳnh Anh quay mặt lại, nhìn anh đầy giễu cợt: “Quay về bốn năm trước? Anh hận tôi như vậy, giờ anh lại nói những lời này với tôi, anh cảm thấy cả tôi và anh có tin được không?”
Nếu lúc đứa bé còn, anh nói như vậy với cô, cho dù đó có là giả cô cũng sẽ thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy thật châm chọc.

“Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng tin tôi?” Trần Vĩnh Hải hơi giận dữ, trong ánh mắt có sự không kiên nhẫn nhàn nhạt nhiễm lên.