Vọng Tương Tư

Chương 17: Mất Bình Tĩnh



Khi Ngọc Ánh cùng với Hoa Hoa đến U Long Sơn.

"Là nơi này, là ngọn núi kia, Hoa Hoa, ngươi thật lợi hại." Ngọc Ánh giơ ngón tay cái lên.

Hoa Hoa cũng lộ ra vẻ đắc ý: "Đương nhiên rồi, ta mặc dù còn trẻ, nhưng có bản lĩnh, không sợ Ứng Long của U Long Sơn."

Ngọc Ánh: "Nhỏ giọng thôi, Ứng Long nghe được thì không tốt, tuổi còn trẻ cũng đừng khoe khoang, để ta ở đây được rồi, ngươi về đi."

Nhưng Hoa Hoa lắc lắc đầu: "Không được, ta không thể để ngươi ở đây một mình, thiếu quân nói ta nhất định phải bảo vệ ngươi."

Ngọc Ánh sửng sốt: "Thiếu Quân ra lệnh cho ngươi bảo vệ ta?"

"Đúng vậy, nhưng mà thiếu phi, ngươi đến Ứng Long tộc tìm cái gì?"

Ngọc Ánh ngẩng đầu nhìn U Long Sơn: "Vì chuyện cá nhân quan trọng hơn tính mạng."

Tại Lý Hận Thiên điện.

Mẫn Húc chỉ ngủ được một canh giờ, đột nhiên mở mắt ra, lập tức từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy Thần Thủy Kiếm định đi ra ngoài.

"Thiếu quân ngài định đi đâu?" Đỗ Trọng canh giữ ở cửa lên tiếng hỏi.

Mẫn Húc trầm giọng nói: "U Long Sơn."

* * *

Ngọc Ánh một bên trò chuyện với Hoa Hoa, một bên chờ người của U Long Sơn đến.

Quả nhiên, rất nhanh có nhiều luồng kim quang xuất hiện, Tông Diễn cũng ở trong đó, bọn họ sắc mặt đề phòng, phảng phất như đối đầu với kẻ địch.

Nhưng khi Tông Diễn nhìn thấy nàng ở chỗ này, sắc mặt không thay đổi, tựa hồ cũng không kinh ngạc nàng sẽ xuất hiện ở đây.

Đại bá của Tống Lăng tức giận hỏi: "Ngươi đến từ đâu?"

Ngọc Ánh từ xa cúi đầu: "Lý Hận Thiên điện, xin được diện kiến."

"Dám hỏi thiếu phi tại sao lại đến U Long Sơn?"

"Không có việc gì, ta chỉ ra ngoài đi dạo."

Nhưng không ai tin điều đó, bọn họ nghĩ rằng nàng đến đây vì Tông Diễn, thậm chí trong lòng còn trách móc rằng nàng ấy hiện tại là thiếu phi của Mẫn Húc, lại còn nghĩ đến nam nhân khác.

"Thiếu phi, vậy người có nhìn qua kẻ đã phá kết giới ở đây không?"

"Là ta." Hoa Hoa đắc ý đứng lên: "Kim quang này chói mắt quá."

Nó chưa biết là nó vừa mới gây ra tai họa.

Sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên khó coi, tuy rằng bọn họ đã nghe nói người của Lý Hận Thiên điện có năng lực kinh thiên động địa, nhưng chưa từng có ai thấy qua, họ chỉ cho là nói khoác, nhưng vừa rồi kết giới bị phá vỡ, bắt buộc họ phải tin vào điều đó.

"Ta nghĩ không phải đơn giản như thế, vừa rồi chúng ta ở U Long Sơn bắt người, bây giờ thiếu phi đột nhiên lại xuất hiện ở đây, nếu nói là trùng hợp thì có vể như không hợp lý." Tống Lăng nói.

Hắn ta là trưởng lão của U Long Sơn, lời vừa nói ra, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phía nàng.

Nàng đang định giải thích, lại nghe thấy có một người ở phía sau đáp lại: "Cho nên các ngươi đều cảm thấy, thê tử yếu đuối này của ta là đang có mưu đồ bất chính đối với U Long Sơn sao?"

Là Mẫn Húc.

"Tham kiến thiếu quân." Mọi người cùng nhau hành lễ.

Chỉ có Tông Diễn hờ hững nhìn Mẫn Húc, hai tay nắm chặt, cố hết sức nhẫn nhịn.

* * *

Tại Cửu Vương thần điện, dưới ngọn nến đang cháy, Ngọc Yên lo lắng nhìn về phía cửa.



Trời đã tối rồi mà Ngọc Ánh vẫn chưa về, có lẽ đã xảy ra chuyện.

Khi Ninh Vu trở về, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì kinh ngạc, nàng vẫn luôn bình tĩnh như nước, sao hôm nay lại khác thường như vậy.

"Có phải kẻ phá rối kia lại ra ngoài gây sự không?" Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Ngọc Yên giờ mới phát hiện hắn đã trở vềliền sợ hãi run lên.

"Muội ấy không phải là kẻ phá rối, chàng.. sau này không được nói vềmuội ấy như vậy." Nàng yếu đuối biện hộ cho muội muội của mình.

Nhưng Ninh Vu lại đến gần nàng, cố ý thì thầm vào tai nàng: "Nàng ta là kẻ phá rối.."

"Ninh Vu." Nàng rốt cục có chút tức giận, lấy tay bịt miệng hắn.

Lần đầu tiên trong đời, nàng làm như thế với hắn.

Ninh Vu và nàng cũng sửng sốt vừa định rút tay lại, thì bị hắn giữ lại: "Lá gan cũng không nhỏ nhỉ."

"Ta.." Nàng căng thẳng đến mức không biết nên nói gì.

Ninh Vu thấy thú vị, càng muốn trêu chọc nàng.

Đúng lúc này, thị nữ đột nhiên chạy tới báo tin Ngọc Ánh đã trở về, còn đi cùng Mẫn Húc.

"Nàng vào đi, ta đi đây." Mẫn Húc muốn rời đi.

Ngọc Ánh dựa vào người Hoa Hoa, cúi đầu thừa nhận sai lầm lần nữa: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa."

Mẫn Húc cau mày: "Còn muốn có lần sau sao?"

Nàng lắc đầu liên tục: "Không.. không có lần sau."

"Đúng, sẽ không có lần sau đâu." Hoa Hoa cũng nhận lỗi. Việc phá kết giới ngày hôm nay, Mẫn Húc đã phải tặng cho U Long Sơn mười viên kim đan cửu phẩm mới có thể khiến họ hạ cơn giận xuống, nó đương nhiên cũng cảm thấy áy náy.

Nhưng đối với Mẫn Húc, chuyện hôm nay không chỉ tặng kim đan là có thể giải quyết. Hoa Hoa khiến cho người của U Long Sơn tận mắt chứng kiến sức mạnh của người Lý Hận Thiên điện, một khi truyền đến thiên đế, thì sẽ như thế nào đây?

Còn Ngọc Ánh, sau khi hắn xuất hiện, nàng khoác tay hắn trước mặt Tông Diễn, ra vẻ thân mật, có lẽ nàng cố ý làm như vậy để Tông Diễn nhìn thấy.

Điều này cho thấy trong lòng nàng vẫn chưa quên được Tông Diễn, cho nên nàng ấy mới lợi dụng hắn để chọc tức Tông Diễn.

Nhưng mà, hắn chẳng phải đã biết chuyện này từ lâu rồi sao, mục đích mà nàng chủ động cầu hôn hắn chỉ để khiến những kẻ bắt nạt nàng không dám động vào nàng nữa, hắn biết rõ điều này nhưng vẫn đồng ý.

Hắn thật sự muốn đưa nàng trở về, nhốt lại sẽ không để nàng gặp lại Tông Diễn.

Còn Ngọc Ánh, nàng làm gì biết hắn đang nghĩ những gì, nàng đối với Tông Diễn đã không còn bất cứ nhớ nhung gì, mấy trăm năm qua, nỗi đau thể xác và biến cố của người thân đã bào mòn đi tình cảm ban đầu của nàng rồi.

Nàng sở dĩ cố ý nắm lấy cánh tay Mẫn Húc, chính là muốn cho người U Long Sơn biết, đừng có động vào nàng, người chống lưng của nàng đã tới.

"Ngọc Ánh." Ngọc Yên vội vàng đi ra ngoài, Ninh Vu đi theo phía sau.

Thấy Ninh Vu cũng đi ra, Mẫn Húc lập tức dời ánh mắt, hắn không muốn Ninh Vu nhìn thấy tình trạng hiện tại của mình, có lẽ Ngọc Yên và Ngọc Ánh không biết nam nhân tiến vào thời kỳ phát tiết là như thế nào, nhưng Ninh Vu thì biết, hắn lo lắng rằng mình sẽ bị phát hiện.

"Hai người nói chuyện đi, ta đi trước." Nói xong Mẫn Húc liền chuẩn bị rời đi.

Ninh Vu kéo lấy hắn nói: "Nếu ngươi đã tới rồi, thì ngồi một lát hẳn đi, hoặc ngươi có thể ở lại đây vài ngày."

Hắn rất hy vọng Mẫn Húc ở lại, để Ngọc Yên không đem tâm tư đặt lên Ngọc Ánh.

"Không, ta còn có việc phải làm." Mẫn Húc từ chối, sau đó một mình rời đi, thậm chí còn không nói lời tạm biệt với Ngọc Ánh.

Nhưng Ninh Vu cũng phát hiện ra, không khỏi nhếch khóe miệng, nếu như vậy thì cứ giữ Ngọc Ánh ở lại đây hai ngày, thuận tiện nghiền nát tính cách lạnh của Mẫn Húc.

Trở lại phòng, Ngọc Ánh đem chuyện mình gặp được một cậu bé sau đó đem thủy kính ra cho Ngọc Yên xem.

Ngọc Yên nhìn cậu bé trong gương: "Nghe giọng nói thì giống như người phàm vùng Đông Bắc."

Ngọc Ánh nói: "Khó trách chưa từng nghe nói qua, muội chưa từng tới, cũng chưa từng gặp qua người dân nơi đó."



Ngọc Yên âu yếm nhìn muội muội của mình: "Hôm nay muội cực khổ rồi, nhưng ít nhất cũng sẽ có kết quả."

Nhưng Ngọc Ánh lắc đầu: "Muội cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy. Sự biến mất của cậu bé này cũng kỳ lạ, không một ai ở U long Sơn phát hiện ra điều đó. Đáng tiếc là muội không có đủ năng lực để điều tra tiếp."

Ngọc Yên: "Muội đã làm rất tốt, đợi khi đế quân quay về, ta sẽ đem thủy kính này cho ngài ấy xem, việc hồn phách của người phàm xuất hiện ở nơi chỉ có thần tiên đến gần như U Long Sơn, thì chắc chắn ngài ấy sẽ cho người điều tra."

"Nhưng mà, muội sợ Đế quân cũng giống như Ninh Vu và Mẫn Húc không muốn nhúng tay vào." Ngọc Ánh lo lắng nói.

Nhưng Ngọc Yên rất chắc chắn: "Không đâu, đế quân là người chính trực nhất mà ta từng gặp ngoài phụ thân chúng ta, nếu không ngài ấy sẽ không cai quản tam giới trong hàng vạn năm."

"Vậy chúng ta chờ ngài ấy quay về vậy."

Đêm đã khuya, Ngọc Yên đau lòng cho Ngọc Ánh, bèn ở lại bên cạnh muội ấy.

Ning Vu mặc dù không thích điều đó, nhưng nghĩ lại tên Mẫn Húc đó giờ phút này cũng không tốt hơn so với hắn là bao, thì trong lòng vui vẻ, nên cũng không tìm nàng.

Nhưng hai ngày sau, hắn có chút hoảng hốt, trong thời gian phát tiết, Mẫn Húc còn có thể trải qua được hai ngày, nếu tiếp tục, rất có thể sẽ xảy ra chuyện, là nam nhân, hắn vẫn có chút thương cảm: "Ngọc Yên, để nàng ta trở về đi."

Nàng không đành lòng: "Để muội ấy ở lại thêm một ngày được không?"

"Ta không sao, chỉ sợ tên Mẫn Húc kia chịu không nổi nữa, mấy ngày trước ta thấy hắn đang trong chu kỳ phát tiết, đã ba ngày rồi, nếu như nàng ta không trở về, có thể sẽ xảy ra chuyện."

"Chàng.. tại sao chàng không nói sớm hơn, hôm đó ta nên để muội ấy quay về."

Ninh Vu mất kiên nhẫn nói: "Ta chỉ là cố ý làm khó hắn thôi."

Nàng được sinh ra từ Ngọc Linh hồn, nàng không có thời kỳ phát tiết, chỉ có những cảm xúc đi theo trái tim của nàng.

Nhưng Mẫn Húc thì khác, ngoài tình cảm của bản thân ra, còn có thời kỳ phát tiết, cực kỳ khó kiềm chế, ngoại trừ tuân theo cảm xúc, ân ái vui vẻ với nửa kia, nếu không sẽ khó có thể giải trừ.

"Không biết tại sao ngày đó Mẫn Húc không nói rõ cho muội biết, ngài ấy một mình rời đi, muội mau quay về đi."

Ngọc Ánh biết, hắn không nói cho nàng biết là do nàng đã từng nói không muốn ngay trong đêm động phòng, cho nên hắn không muốn ép buộc nàng.

"Vậy muội bây giờ quay về."

Nàng định rời đi cùng với những người hầu của mình, nhưng nàng đã thấy Liên Kiều vội vàng đi tới.

Thấy nàng sắp quay về, Liên Kiều vui mừng, trực tiếp đẩy nàng lên lưng Hoa Hoa: "Thiếu phi, người mau trở về đi, người hầu thì để ta dẫn về là được, thiếu quân không đợi được nữa rồi, đây là chìa khóa."

"Đây là chìa khóa gì?" Nàng thắc mắc.

"Thiếu quân dùng xích tự nhốt mình, dù sao cũng không nhốt được ngài ấy được bao lâu, nên người mau chóng về đi. Hoa Hoa, nhanh lên nào."

"Được." Hoa Hoa nói xong liền biến mất ở trước mặt mọi người, nhanh hơn cả sao băng.

Trong nháy mắt, Lý Hận Thiên cung đã ở trong tầm mắt, thị nữ canh giữ bên ngoài cung thấy nàng trở về liền thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu phi người đã trở lại." Thị nữ vui vẻ nói.

Sau khi vào nội sảnh, Đỗ trọng đang canh gác trước cửa phòng ngủ, hắn sau khi nhìn thấy nàng thì cũng đã yên tâm hơn.

"Thiếu phi." Hành lễ xong, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra.

Nàng vừa bước vào, Đỗ Trọng lập tức đóng cửa lại, toàn bộ thị nữ rút ra ngoài sảnh, trong nháy mắt chỉ còn lại nàng và Mẫn Húc.

"Không phải nói là không cho phép ai vào sao?" Bên trong truyền ra một giọng nói trầm mặc.

Nàng hít sâu một hơi: "Là ta."

Nàng nhìn thấy hắn ngồi trên giường, hai tay bị xiềng xích trói chặt, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trong mắt hắn tràn đầy lệ khí.

"Ra ngoài." Hắn gắt gỏng nói.

Hắn sợ, sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát.