Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 502: Tìm được rồi!



Thần Du cảnh là một cảnh giới của người luyện võ, rất nhiều người dù có cố gắng cả đời cũng không thể đột phá. Nhưng cảnh giới này đối với những nhân tài trẻ tuổi mà nói, cũng không phải là một cửa ải quá khó khăn.

Sau khi đột phá Thần Du cảnh, tương lai còn có thể đi được bao xa trong võ đạo, còn phải xem sự cố gắng của bản thân và cơ duyên của bọn họ. Bất quá đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói thì đột phá Thần Du cảnh chính là cực hạn của bọn họ.

Vì chuẩn bị đột phá Thần Du cảnh, đan dược trong phòng sản xuất cũng được tăng cường, phần lớn là Huyền đan, nguyên liệu tiêu hao cũng cực kỳ lớn. May mà trước đây Dương Khai đã tích lũy rất nhiều, lệnh kỳ đoạt được ở chỗ Dương Thận phủ và Dương Cang phủ cũng đã mang đến gia tộc đổi nguyên liệu, Trúc Lễ bang mỗi ngày cũng thu mua, cho nên ở phương diện cung ứng nguyên liệu, tạm thời không còn vấn đề.

Ngoài một thiếu niên liên tiếp thăng tiến, những lão võ giả cũng có đột phá không nhỏ.

Chẳng hạn như Huyết Chiến Bang hoặc Quản Trì Nhạc, đã ở Thần Du cảnh tầng ba được khoảng bảy, tám năm.

Bọn họ đều cho rằng, cả đời này chỉ đạt được thành tựu này, đã đến cực hạn của bản thân, căn bản không hề nghĩ đến, sau khi vào Dương Khai phủ dùng Huyền đan tu luyện, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, bảy tám năm bình cảnh bắt đầu có tiến triển, lại sau nửa tháng nữa, đã thành công đột phá Thần Du cảnh tầng bốn, và từ đó về sau, tu vị bản thân không ngừng tăng lên. Hiện giờ, tu vị Thần Du cảnh tầng bốn đã hoàn toàn được củng cố.

Khi đột phá thành công Thần Du cảnh tầng bốn, Quản Trì Nhạc thậm chí không nhịn được, khóc rống lên, khiến hai tỷ muội Hồ gia phải an ủi một hồi.

Không chỉ có Quản Trì Nhạc, những cao thủ của các thế lực lớn khi đột phá Thần Du cảnh, phần lớn đều đã bốn, năm mươi tuổi, có người còn năm, sáu mươi tuổi. Đến tuổi này, thực lực này, còn muốn tiếp tục tấn thăng thực lực đã là chuyện rất khó khăn rồi.

Nhưng từ khi có Dược Vương Cốc Luyện Đan Sư luyện chế đan dược, bọn họ đều có dấu hiệu bình cảnh, cảm giác hấp thu thiên địa linh khí của bản thân cũng trở nên rất nhanh so với trước kia, khiến cho người ta bỗng dưng có cảm giác đã được thoát thai hoán cốt vậy.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu rốt cục là vì sao.

Tuy chất lượng của Huyền đan không tệ, đẳng cấp cũng rất cao, nhưng cũng không thể thay đổi tư chất của một người luyện võ, nhưng đan dược trong phòng sản xuất của Dương Khai phủ lại có hiệu quả này.

Một thiếu niên, một đám lão võ giả đều có đột phá, nhưng điều khiến người ta vui mừng nhất chính là đám huyết tùy tùng cũng có đột phá!

Tuy chỉ là người có quan hệ với gia tộc, chín vị huyết tùy tùng chỉ có thể động dụng hai người Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên đến tham gia đoạt đích chi chiến, nhưng trong việc cung cấp đan dược, Thu Ức Mộng vẫn không khấu trừ phần của bọn họ.

Bởi vì Thu đại tiểu thư biết, những vị huyết tùy tùng này chính là chỗ dựa tương lai của Dương Khai ở Dương gia, nàng sao dám sơ suất?

Hiện giờ, chín vị huyết tùy tùng, đã có hơn phân nửa đột phá, tấn thăng đến Thần Du cảnh tầng chín! Trong đó có Khúc Cao Nghĩa, Ảnh Cửu, Đồ Phong, Đường Vũ Tiên và Tiêu Thuận.

Còn lại bốn người, sau này cũng đi theo Dương Khai, bọn họ tuy không thể đột phá Thần Du cảnh tầng chín, nhưng thực lực cũng tăng tiến rất nhanh chóng, nếu so với ban đầu cho đến thời điểm đi theo Dương Khai, thì không thể nghi ngờ càng mạnh hơn!

Nhóm huyết tùy tùng vui mừng như điên, vô cùng cảm kích.

Đột phá từ Thần Du cảnh tầng tám lên tầng chín là một chuyện vô cùng gian khổ và khó khăn, không thể dùng từ ngữ mà giải thích rõ ràng được. Nếu cho bọn họ thời gian, bọn họ đều có khả năng đột phá Thần Du cảnh tầng chín.

Nhưng chỉ sợ phải mất năm năm, mười năm, thậm chí còn lâu hơn nữa!

Toàn bộ thực lực của thành viên đều nhanh chóng nâng cao, khiến cho người ta nhìn thấy đều phải vui mừng.

Sau cùng tổng kết lại, mọi người cũng chỉ có thể lừa mình dối người mà giải thích rằng: là do phong thủy Dương Khai phủ rất tốt!

Thực ra ai cũng biết rằng, đây là công lao của Huyền đan. Dương Khai phủ sản xuất Huyền đan, dường như có một hiệu quả thần kỳ và huyền diệu, có thể cải thiện tư chất con người.

Mọi người đều giữ kín không nói ra.

Trong phòng, Dương Khai thần sắc bình tĩnh, tay vuốt vuốt một thanh đoản kiếm.

Đây là Phá Kính Hồ, bí bảo do Đổng Khinh Hàn đoạt được, Thiên cấp thượng phẩm, Thần Hồn bí bảo.

Hai tháng bế quan khiến thực lực Dương Khai tăng mạnh, hắn có rất ít quãng thời gian như vậy, không quan tâm đến thứ gì trong một thời gian ngắn, chỉ chuyên tâm tu luyện.

Trong trí nhớ, cũng chỉ có lúc ở nơi đất khách đột phá Chân Nguyên cảnh mới bế quan mấy tháng.

Khoảng cách đến Thần Du cảnh chỉ còn một chút nữa thôi!

Trong phủ đệ lớn như vậy, mọi võ giả đều được cung cấp Huyền đan, Dương Khai là chủ nhà sao có thể không có, hơn nữa còn do tiểu sư tỷ cố ý luyện chế Huyền đan cho hắn, hiệu quả so với những đan dược khác càng mạnh hơn.

Nguyên khí bản thân đã đạt đến tiêu chuẩn của Thần Du cảnh, thần thức cũng trở nên thực sự hùng mạnh, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, Dương Khai thậm chí có thể nhìn thấy Ôn Thần Liên đang phát ra tia sáng ngũ sắc, thần thức Chu ôn dưỡng này là chí tôn thánh phẩm, rốt cục lại một lần nữa hiện lên trước mắt Dương Khai.

Hai tháng, Dương Khai không làm gì, ngoại trừ tu luyện. Nhắc đến tu luyện, sau lần đó luyện hóa còn dư lại hai bí bảo.

Một thứ là Huyền cấp trung phẩm gương, sớm đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn. Lúc này trên tay cầm thanh đoản kiếm cũng đã có thể sử dụng.

Nhưng, còn thiếu chút nữa là có thể đột phá Thần Du cảnh.

Dương Khai có cảm giác, thanh đoản kiếm này và thần trí của mình không hoàn toàn phù hợp, có lẽ có liên quan đến việc mình không có thức hải. Đây dù sao cũng là một Thần hồn bí bảo, không đột phá được Thần Du cảnh tuy cũng có thể sử dụng, nhưng không cách nào phát huy được hết công năng của nó.

Nếu như có thể khiến thanh đoản kiếm này và thần trí của mình hoàn toàn hòa hợp, Dương Khai tin rằng, đó chính là lúc mình đột phá.

Khổ sở suy nghĩ, vẫn không nắm được trọng điểm, cũng không nóng nảy, hắn đã ngồi như vậy liên tục mười ngày rồi, luôn dùng thần thức để quan sát thanh đoản kiếm trên tay, cố gắng dung hòa với nó.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Dương Khai từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, hít sâu một hơi nói:
- Vào đi.

Cửa phòng mở ra, Thu Ức Mộng cẩn thận đi đến, liếc nhìn Dương Khai, nhận ra hắn không có vẻ không hài lòng, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Nàng biết Dương Khai đang bế quan để đột phá Thần Du cảnh. Hai tháng này nàng cũng không dám quấy rầy, nhưng hôm nay lại không thể không đến, đương nhiên là có chút lo sợ.

- Chuyện gì?
Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng. Hai tháng không gặp, Thu đại tiểu thư càng xinh đẹp chói lọi, không khỏi khiến Dương Khai cảm thấy hai mắt mình tỏa sáng, vì tu luyện khó khăn mà có chút buồn bực, nhưng hiện giờ tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.

- Có một người tên Bàng Trì muốn gặp huynh!
Thu Ức Mộng hạ giọng nói.

- Bàng Trì?
Dương Khai nhíu mày.
- Hắn tới làm gì?

Bàng Trì, bang chủ Trúc Tiết bang, cũng là nhóm đầu tiên Dương Khai thu nạp, không được xuất hiện bên ngoài. Dương Khai không cho bọn họ tham dự đoạt đích chi chiến chiến trường; thứ nhất, những người này thực lực tốt xáu lẫn lộn, cho dù lên chiến trường cũng bị tàn sát; thứ hai, bọn họ phụ trách thu thập nguyên vật liệu, tìm hiểu tin tức, thông báo tin tức cho Dương Khai, cũng có nhiệm vụ của mình.

Sau khi đoạt đích chi chiến bắt đầu, mỗi tháng một lần, Trúc Lễ bang sẽ lén vận chuyển một lượng nguyên vật liệu đến chiến thành Dương Khai phủ, trong suốt một thời gian dài như vậy, Bàng Trì làm việc cũng không tệ.

Nhưng không lần nào y lộ diện, dù sao y cũng là trợ lực của Dương Khai, lộ diện ở chiến thành chắc chắn không an toàn. Nhưng lúc này y lại đích thân tới, đương nhiên là có một số việc phải báo cáo.

Thu Ức Mộng hơi nhíu mày, đáp:
- Hắn chưa nói cụ thể chuyện gì, chỉ bảo muội chuyển lại cho huynh ba chữ: Tìm được rồi!

Tìm được rồi!

Trong phút chốc, Dương Khai đã biết tại sao Bàng Trì phải đích thân mạo hiểm, đi vào chiến thành.

Thu Ức Mộng vừa nói xong, liền cảm thấy thân thẻ của mình chợt nhẹ bỗng, bên tai nghe tiếng gió rít, cảnh sắc trong tầm mắt nhanh chóng biến mất. Mãi đến lúc lấy lại tinh thần, nàng mới nhận ra Dương Khai một tay nắm lấy eo mình, đang chạy với tốc độ cao nhất, nhanh như ánh chớp.

- Hắn đang ở đâu?
Vừa chạy, Dương Khai vừa vội vàng hỏi.

- Thiên điện!
Thu Ức Mộng đáp.

Thu Ức Mộng thần sắc hơi động một chút, từ khi quen biết Dương Khai đến giờ, nàng rất ít khi thấy nam nhân này thay đổi sắc mặt. Nhưng hiện giờ, hắn không thể nghi ngờ đang biểu lộ ra vẻ vừa mong đợi vừa khẩn trương, trong đôi mắt cũng hiện lên sự thấp thỏm không yên.

Không biết tại sao, trái tim Thu Ức Mộng run lên, theo bản năng tóm lấy quần áo Dương Khai, ép sát vào thân thể hắn. Nàng thậm chí không nghĩ ra tại sao hắn lại hành động như vậy.

Thu đại tiểu thư đến giờ cũng không phải một con chim nhỏ phải dựa vào người khác, nàng vẫn là một nữ nhân khá thông tuệ.

Hai người điệu bộ vô cùng thân thiết, chạy như bay trong phủ đệ, như gió lốc chạy qua chỗ Hoắc Tinh Thần và Đổng Khinh Hàn.

Hoắc đại công tử ngay cả chào hỏi cũng không kịp, Dương Khai đã biến mất không thấy gì nữa rồi.

Một lát sau, một trận cuồng phong mới từ phía sau bay tới, bụi tung mù mịt.

Hoắc Tinh Thần cầm quạt giấy phe phẩy, cau mày nói:
- Khai thiếu ôm ai mà chạy nhanh thế?

- Hình như …là Thu tiểu thư!
Đổng Bàn Tử lau mồ hôi trên trán, cũng có vẻ không tin vào mắt mình.

- Không phải chứ?
Hoắc Tinh Thần không khỏi trợn tròn mắt.
- Giữa ban ngày ban mặt, Khai thiếu không sợ luyện công sẽ bị tẩu hỏa nhập ma sao, sao lại vội vàng như vậy?

- Sư đệ không phải là người như thế!
Lam Sơ Điệp đứng bên cạnh Đổng Khinh Hàn bỗng nhiên trừng mắt nhìn Hoắc Tinh Thần.

Hoắc Tinh Thần không khỏi cười ngượng ngập:
- Mỹ nữ, ta đâu có nói gì hắn.

- Hừ!
Lam Sơ Điệp hít vào một hơi, bộ ngực tròn đầy suýt nữa xé rách quần áo mà ra, xoay người rời khỏi.

Đợi nàng đi khỏi, Hoắc Tinh Thần mới chậm rãi lắc đầu:
- Vị cô nương này, e rằng không chiếm được cảm tình của Khai thiếu rồi, nàng và Khai thiếu không đi cùng đường.

Đổng Khinh Hàn cũng bất đắc dĩ gượng cười. Tâm tư của Lam Sơ Điệp, Đổng Bàn Tử đương nhiên hiểu rất rõ, chẳng qua hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đây cũng không phải chuyện mà hắn có thể can thiệp.

Nhất là trong quý phủ hiện giờ, mỹ nữ tụ tập, những người có hảo cảm với Dương Khai số lượng cũng không ít. Nhưng hai tháng nay hắn luôn bế quan tu luyện, giống như một vị tăng khổ hạnh, tự hạn chế bản thân rất nghiêm túc, chân không bước ra khỏi cửa.

Nếu đổi lại là Hoắc Tinh Thần, e rằng đêm đêm ca múa, tràn ngập trong dục vọng rồi.

Ở một mức độ nào đó, Đồng Bàn Tử cũng rất bội phục biểu đệ của hắn. Hắn cho rằng, có thể xứng đôi với Dương Khai, chỉ có người như Thu Ức Mộng. Lam Sơ Điệp tuy cũng không tệ, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó.

Thiên điện, Bàng Trì đang đợi. Mặc dù mang theo tin tình báo quan trọng, nhưng y vẫn rất khẩn trương, không ngừng kiểm tra trang phục của mình có vấn đề gì hay không, chỉnh vạt áo ngay ngắn ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích.

Ở cửa có bóng người nhoáng hiện lên, Dương Khai ôm Thu Ức Mộng xuất hiện trước mắt Bàng Trì.

Bàng đại bang chủ ngớ người, vội vàng ho một tiếng, nhìn đi chỗ khác.