Vũ Tôn

Chương 229: Chương 229



Ngâm mình dưới hồ nước thứ 3, lần này tu vi hắn không tăng tiến, thân thể cũng không sản sinh lột xác mà đến lượt thể chất phát sinh biến dị.
Phân thân này của hắn vốn là Quang minh chi thể, đã là thể chất ưu tú độc nhất trong cả Thiên Địa nhưng giờ phút này lại dường như chịu lép vế trước hồ nước vàng kì ảo kia.
Không cần hắn thi triển, từng tia quang minh trong thân thể Vũ Tôn lấp lánh chiếu rọi ra bên ngoài. Ngay lập tức, những giọt nước bên trong hồ mạnh mẽ cưỡng ép xé rách cơ thể hắn một vài lỗ nhỏ tiến vào.
Chúng nó đi tới đâu, cắn nuốt sạch sẽ Quang minh chi thể sạch sẽ tới đó.
Vũ Tôn kinh hãi muốn thoát khỏi đây nhưng cơ thể hắn như bị đông cứng lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chính thân thể mình đang từng bước bị gặm nhấm, cắn nuốt.
Cho tới khi toàn bộ thân thể đã biến mất, chỉ còn một linh hồn cực kì yếu nhược chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi tan đang lơ lửng bên trên hồ.
Đáng ra, với tu vi của hắn chuyện Linh hồn xuất khiếu là không thể nào, nhưng giờ phút này lại rõ ràng trước mắt.
Tiểu Thiên Sứ thì ngơ ngác, vô hồn bị ném lên trên miệng hồ. Vũ Tôn ngay cả muốn chui vào thân thể nó cũng không được.
Chỉ có ba viên Hồn hoàn là bặt vô âm tín.
Khắp hồ nước lúc này bất ngờ chuyển sang một màu tím nhạt. Bọt nước không ngừng sôi sùng sục vang lên.
Linh hồn Vũ Tôn đang bắt đầu có dấu hiệu tiêu tán. Hắn chưa đạt tới mức có thể tồn tại linh hồn được trong không gian ngoài thân thể.
Trong lòng cười khổ. May cho hắn đây là một đám linh hồn tách ra từ bản thể chứ không nếu là toàn bộ linh hồn thực sự thì hắn xong rồi.
Nhưng mà để cho hắn thêm kinh ngạc, hồ nước kia tuôn ra một hấp lực cực mạnh hút hắn xuống. Toàn bộ nước màu tím trong hồ như có sinh mạng, cắn nuốt lẫn nhau sau đó bao kín lấy linh hồn của hắn.
Trong chớp mắt, một thân thể mới không khác Vũ Tôn chút gì hoàn chỉnh hiện ra, chỉ có điều toàn bộ là tử sắc. Hai mắt của nó cũng chỉ có ánh tím nhàn nhạt quỉ dị vô cùng.

Nếu chăm chú nhìn kĩ, có thể thấy bên trong ánh tím kia vẫn có chút sắc vàng mờ ảo.
Vũ Tôn đưa tay ra sau đó đứng dậy ngắm nhìn thân thể mình. Chuyện này không khác gì một trò đùa. Hắn đã mất đi thân thể vậy mà chớp mắt lại có một thân thể mới.
- Quang minh tịnh hóa.
Hắn ngay lập tức đem Quang minh tâm pháp thi triển lên chính bản thân mình. Quang minh chi thể rất mạnh mẽ, nếu bị hủy sẽ rất đáng tiếc.
Một luồng ánh sáng nhàn nhạt bao lấy cơ thể hắn. Cảm giác mát lạnh, thoải mái tràn ngập. Rõ ràng là tác dụng của Quang minh tịnh hóa.
Hắn vẫn có thể sử dụng được Quang minh tâm pháp. Như vậy nghĩa là Quang minh chi thể vẫn tồn tại.
Thế nhưng làn da tím sắc kia là cái thứ gì? Hắn không hề cảm thấy mạnh mẽ hơn hay là tu vi có chút nào tịnh tiến.
Hơn nữa với thân thể tìm bầm như bị đánh thế này hắn làm sao dám xuất hiện bên ngoài? Người ta không xem là quái vật mới là lạ.
Trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ muốn làn da trở về màu trắng vàng như trước kia thì đột nhiên cả thân thể hắn màu tím hoàn toàn biến mất. Da dẻ như lâu nay của hắn lại xuất hiện.
- Tím.
Ngay lập tức, màu tím lại bao phủ.
- Trắng.
- Tím.
- Trắng. Ha ha ha, thì ra có thể chuyển qua lại được. Vậy mà làm ta sợ hết hồn.

Suốt mấy lần thử biến qua biến lại, cuối cùng hắn cũng chắc chắn có thể biến về hình hài như trước đây. Từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bộ đồ, Vũ Tôn mặc vào sau đó triệu hoán Tiểu Thiên Sứ dung nhập vào cơ thể.
Di tích này cực kì cổ quái, hắn không dám có chút chậm trễ. Hắn đã mất không ít thời gian với mấy cái hồ nước này, nếu chẳng may di tích đóng cửa thì nguy to.
Vũ Tôn không biết rằng trong thời đại hồng hoang, các loại thể chất mạnh mẽ gấp ngàn lần hiện tại xuất hiện nhan nhản khắp nơi thì Tử sắc thể chất kia được mọi người xưng tụng là Thiên Tử Thần Thể.
Tử kia là Tử sắc, không phải có ý nghĩa là “ Con cái ”.
- Cái abcxyz gì thế này. Rút cục đây là chuyện quái gì vậy? Bắt ta tắm như thế còn chưa đủ sao?
Vũ Tôn nổi khùng thật rồi. Trước mặt hắn lại là … một hồ nước.
Đây đã là hồ nước thứ tư. Cứ di chuyển được vài canh giờ y như rằng hắn sẽ gặp một hồ nước.
Hắn không biết khi nào mới thoát khỏi mấy cái hồ nước này. Phía trước hắn rút cục còn bao nhiêu cái nữa đây? Một, mười, hay một trăm cái?
Đây là Thượng cổ di tích hay Thượng cổ hồ tắm ? Phải chăng những người khác cũng bị ném vào mấy cái hồ nước khác rồi cho nên hắn cả hai ngày chưa thấy bóng ai.
Nếu để người khác nghe được chắc bọn chúng sẽ tức giận lao vào bạo hành hắn một trận. Làm gì có ai thoải mái được như hắn. Có kẻ nào mà đang không vất vả chiến đấu sinh tử để giữ lấy tính mệnh của mình chứ nói gì đến chuyện chỉ cần chạy vài bước là có cả đại cơ duyện đập vào người.
Lần này hắn không dám lơ là quá nữa. Cái hồ nước thứ ba kia khiến hắn sợ hãi thực sự, thấy hồ nước là lo lắng. Nếu lần này biến thành màu đỏ như máu của nước hồ kia thì hắn sống sao nổi? Hoặc không khéo lại biến thành một con quái vật cũng nên.
Nhưng biết đâu nó lại như hai cái hồ đầu tiên, có thể tẩy kinh phạt tủy lần nữa hoặc tăng lên thực lực thì sao?
Đắn đo một lúc hắn cắn răng bỏ qua tham niệm. Mặc kệ đi, tăng lên tu vi, thực lực tăng mạnh như vậy là đủ rồi. Làm người không thể quá tham lam.

Nguyên lực vận chuyển, Vũ Tôn dùng sức nhảy qua hồ nước kia muốn đi tiếp. Nhưng mà ý trời không cho hắn toại nguyện.
Hắn chẳng khác gì một con kiến, nguyên lực bị khóa chặt rơi tõm vào cái hồ đỏ rực.
Một mùi máu tanh kinh tởm dâng lên, sộc vào đầu hắn. Hắn vùng vẫy muốn thoát đi nhưng vô vọng. Hồ máu kia giống như một chiếc lồ ng giam khổng lồ, mặc cho hắn vẫy vùng đều không thể thoát ra được. Hắn cảm giác đau đớn giống như đang bị một bàn tay bóp chặt lấy người mình. Cuối cùng Vũ Tôn
không chịu nổi, lăn ra bất tỉnh.
- Ha ha ha. Chờ đợi cả ngàn vạn năm cuối cùng cũng có kẻ tới được nơi này. Hừ, nhưng tại sao tu vi quá thấp như thế? Ồ, Thiên Tử Thần Thể. Ha ha, không tệ. Cho dù tu vi như vậy nhưng có Thiên Tử Thần Thể cũng không mất bao lâu ta sẽ khôi phục lại toàn bộ thực lực. Tên nhóc con, yên tâm đi ta sẽ hoàn thành mọi tâm nguyện của ngươi.
Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp nơi, sau đó máu trong hồ nhanh chóng hướng cơ thể Vũ Tôn toàn bộ thấm vào như không gặp chút cản trở gì.
Chúng lan tràn khắp thân thể hắn, cắn nuốt máu huyết của hắn.
- Ồ, máu của tên này thật mạnh mẽ. Ngon, ngon thật. Chưa bao giờ ta được ăn máu ngon như thế này. Cơ thể thật cứng cáp, rèn luyện đến đỉnh điểm. Chắc chắn sau khi chiếm được cỗ thân thể này thành tựu của ta sẽ vượt xa tên khốn kiếp Thuận Vũ kia. Hừ, ngươi phá Thánh thành Thần thì thế nào, chẳng phải ngươi đã chết rồi sao, còn ta vẫn còn sống. Khi ta khôi phục, ta sẽ đem toàn bộ những thứ liên quan tới ngươi hủy diệt.
Giọng nói kia điên cuồng gầm gừ, càng gia tăng tốc độ cắn nuốt máu huyết của Vũ Tôn.
Chỉ trong vòng năm phút, toàn bộ máu đỏ pha chút vàng nhạt của Vũ Tôn đã bị thay thế bằng máu đỏ rực.
Trong thức hải lúc này Linh hồn Vũ Tôn lâm vào hôn mê, không hề biết những gì đang xảy ra với mình.
Dần dần, từ trong máu huyết mới xuất hiện trong cơ thể hắn từng tia bạch khí xuất hiện. Chúng nhanh chóng tụ tập với nhau, hợp lại thành một linh hồn nhàn nhạt.
Đó là một nam tử chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, xấu xí. Hắn chỉ cao như một đứa trẻ mười tuổi mà thôi nhưng lại toát ra khí chất một tên quái vật cả vạn tuổi.
Linh hồn hắn phiêu du, tiến tới thức hải của Vũ Tôn. Hắn chỉ cần cắn nuốt linh hồn kia nữa chính thức làm chủ được thân thể này.
Không để tốn thời gian, linh hồn của hắn nhanh chóng tiếp cận linh hồn Vũ Tôn đang bất tỉnh. Miệng của hắn đột nhiên bành trướng, đem linh hồn Vũ Tôn muốn cắn nuốt.
Dị biến bất ngờ xảy ra. Luồng hấp lực từ miệng hắn vừa xuất hiện đã biến mất. Linh hồn hắn bỗng hóa đá, ngây ra như phỗng.

- Chuyện gì thế này?
Hắn kinh hãi gầm lên.
Máu huyết của hắn vốn đã hoàn thành cắn nuốt máu huyết của Vũ Tôn nhưng bỗng tình thế đảo ngược lại hoàn toàn. Từ bên trong huyết của hắn từng tia sáng vàng nhàn nhạt, lấp lánh tỏa ra mê ly.
Trong chớp mắt, máu của hắn như một con voi bị một con kiến đã từng bị nó nuốt vào bên trong đem thôn phệ ngược lại.
Linh hồn kia hoảng sợ, cố gắng thúc dục để lao ra khỏi thân thể Vũ Tôn nhưng vô vọng. Hắn giống bị một sợi xích trói chặt, hơn nữa dường như có một cặp mắt uy nghiêm đang chăm chú nhìn hắn khiến hắn run rẩy.
- Khốn kiếp, rút cục là có chuyện gì thế này? Chẳng lẽ có liên quan tới tên Thuận Vũ kia? Hắn đã chết rồi làm sao còn làm được trò gì chứ? Mau dừng lại, dừng lại cho ta.
Linh hồn hoảng sợ gầm lên nhưng không có gì đáp trả hắn. Hắn trơ mắt nhìn từng giọt máu của chính mình đang điên cuồng bị cắn nuốt ngược trở lại trong tuyệt vọng.
Hắn là một Ma tu, thời Thái cổ tiếng tăm rất vang dội với Luyện Huyết Ma Tôn. Công pháp của hắn là Luyện Huyết Ma Công. Ma Tôn thời ấy có thể sáng ngang với Chí Tôn bây giờ. Đối thủ của hắn là Thiên Vũ Chí Tôn, tu vi ngang ngửa với hắn. Hai người đánh sau sống chết không biết bao nhiêu lần nhưng bất phân thắng bại.
Cả hai đã đạt tới đỉnh cao Thiên Địa, cho nên muốn phân thắng bại là chuyện cực kì khó khăn. Nhưng thế cục đột nhiên bị phá vỡ khi Thuận Vũ đột phá Chí Tôn cấp, trở thành Thần.
Thần là một tồn tại cao cao tại thượng, rất gần nhưng cũng cực kì xa vời với hắn. Từ một đối thủ ngang ngửa đột nhiên Luyện Huyết Ma Tôn đột nhiên biến thành kiến hôi. Thuận Vũ Thần việc đầu tiên sau khi đột phá đó là đem hắn Trấn giết. Nhưng bởi vì tu vi chưa củng cố đã bị Thiên Địa trục xuất tới Tinh Không cho nên không thể đem hắn hoàn toàn diệt sát mà chỉ trấn áp phá nát thân thể lẫn linh hồn hắn mà thôi.
Luyện Huyết Ma Công không hổ là Thượng cổ công pháp cực kì thần diệu. Luyện Huyết Ma Tôn chính dựa vào nó mới có thể đem linh hồn ẩn chứa vào máu huyết sống vật vờ cho đến bây giờ chờ người đoạt xá. Nếu như là với người khác thì hắn có lẽ đã thành công nhưng đáng tiếc lại gặp phải Vũ Tôn.
Bên trong phân thân này của hắn có ẩn chứa một phần Kim Huyết thần kì kia. Dù sao đó cũng là Máu huyết từ tiền kiếp của hắn, chút máu của Luyện Huyết Ma Tôn kia cũng dám cắn nuốt. Người ta có câu Khủng Long gầy còn hơn vịt béo. Hành động của hắn đã chọc giận nó.
Chẳng những nó không thể cắn nuốt được máu huyết của Vũ Tôn mà còn biến thành con mồi cho nó. Trong vòng một phút, toàn bộ máu huyết của Luyện Huyết Ma Tôn không còn sót gì, bị Kim Huyết kia đem gặm nhấm toàn bộ.
Từng tia sáng vàng mà nó phát ra so với trước kia đã mạnh mẽ không ít.
Linh Hồn của Luyện Huyết Ma Tôn cũng không thể thoát được kiếp nạn này. Hắn vốn phụ thuộc rất nhiều vào máu huyết, giờ nó bị tan biến khiến hắn ảnh hưởng phản phệ nghiệm trọng.
Một chùm sáng từ trong thức hải Vũ Tôn chiếu vào Linh hồn Luyện Huyết Ma Tôn. Hắn rên lên một tiếng thê thảm sau đó biến thành một luồng sương mờ bị đem bồi đắp cho Linh Hồn Vũ Tôn.