Vũ Tôn

Chương 29: Chương 29



Chương 29:Từ Hôn ???
Cách “Chân Vũ” môn phái hai lăm ngàn một trăm tám mươi sáu dặm, chính tại trung tâm của Lam Minh Đại Lục là một tòa tháp cực kì lớn, cao tới hàng trăm trượng có tên là “Thánh Tôn điện”, đứng xa hàng dặm vẫn nhìn thấy được dù là phàm nhân. Tòa tháp tọa lạc ngay trung tâm một thành trì cũng vô cùng rộng lớn. Từ xa đã nhìn thấy vẻ xa hoa, lộng lẫy của nó. Tường ốc lấp lánh, mái vàng rực rỡ, bao quanh là vô số trận pháp lớn nhỏ. Xung quanh được canh phòng vô cùng nghiêm mật.
Nơi này là nơi tọa lạc của “Thánh Tôn” mà Tinh Không Hoàng nhắc tới. Cả thượng vị diện này, không ai không biết “ngũ đại Tôn giả” cai quản toàn bộ “Thánh giới”, trong đó Thánh Tôn đứng hàng thứ 2, cai quản toàn bộ Lam Minh đại lục.
Lúc này, Thánh Tôn đang ngồi trong chính điện uống rượu, xem vũ nữ nhảy múa. Vũ nữ này toàn bộ đều có tu vi Đế Tôn cảnh trở lên, nếu ở hạ vị diện tuyệt đối là chúa tể một phương nhưng ở đây đều phải múa hát phục vụ Thánh Tôn cũng đủ hiểu vị Thánh Tôn này mạnh mẽ, bá chủ đến mức nào.
Tinh Không Hoàng tới bên ngoài cổng điện, không nhiều lời lấy ra một tấm lệnh bài nhở trắng muốt có màu trắng, bên trên ghi một chữ “Thánh” đưa cho thủ vệ canh giữ cổng. Thủ vệ toàn bộ đều có tu vi Đại Thánh, kẻ cầm đầu có tu vi Thánh Vương. Hắn đưa tay nhận lệnh bài, truyền thánh lực vào kiểm tra. Một hư ảnh của một nam tử hiện ra, tuy chỉ là hư ảnh nhưng uy áp cũng khiến bọn lính canh cùng Tinh Không Hoàng run sợ.
Tên đội trưởng ngưng truyền thánh lực, trả lệnh bài cho Tinh Không Hoàng rồi khoát tay :
“Đi vào đi”.
Lính gác hai bên tránh sang một bên nhường đường cho Tinh Không Hoàng. Hắn đi thẳng vào đại điện giống như đã tới đây không ít lần. Trong đại điện chỉ còn một mình Thánh Tôn đang ngồi. Khi tên đội trưởng sử dụng Thánh Lệnh, hắn đã biết có việc gì xảy ra nên đã đuổi đám ca kỹ nữ ra ngoài.

“Tham kiến Thánh Tôn đại nhân, Thánh Tôn vạn thọ vô cương”. Tinh Không Hoàng quỳ xuống, trán áp sát mặt đất.
“Tinh Không, ngươi tới đây có phải đã có manh mối của chuyện đó hay không?”. Thánh Tôn giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Thánh Tôn Thần Cơ Diệu Toán, đúng là đã có tin tức của Xích Huyết Kiếm cùng tên Xích Huyết Hoàng. Dựa theo bố trí trận pháp “Cấm Hoàng” của Thánh Tôn cho tới khi hạ thần nhận được tin tức là hai mươi bốn ngày.”
“Ta cho ngươi nửa năm chuẩn bị thật kĩ lưỡng mọi thứ. Sau bảy tháng nữa, nếu ngươi tiếp tục làm ta thất vọng, vậy lần này ngươi biết hậu quả rồi chứ?”
“Bẩm Thánh Tôn, hạ thần đã biết. Thần sẽ dốc hết sức lực mang Xích Huyết Kiếm cùng Xích Huyết Hoàng về đây cho Thánh Tôn.”
“Ban cho ngươi một bình Thánh Nguyên Đan, nếu ngươi làm tốt ta sẽ trọng thưởng, nếu ngươi làm không tốt vậy không cần tồn tại nữa.”
“ Đa tạ Thánh Tôn.” Tinh Không Hoàng dập đầu tạ ơn.

“Đi đi, trở về chuẩn bị đừng để ta thất vọng.”
“ Thần tuân chỉ.”
.........................................................................................................
Hai tháng sau, ngày ba mươi tháng chín. Vậy là chỉ còn một ngày nữa Nam Thiên Học Viện cùng tam đại môn phái sẽ mở cửa chiêu thu đệ tử. Trong hai tháng qua, Vũ Tôn ở tại Vũ gia tu luyện Đế Hoàng quyết.
Phiêu ảnh bộ cùng Thiên Hoàng Chỉ – Nhất chỉ diệt sinh linh hắn đã luyện tới tiểu thành. Tốc độ này có thể xem như là thần tốc bởi hai môn Công pháp này không phải công pháp tầm thường có thể so sánh được, đổi lại là người khác, muốn chạm đến da lông ít nhất cũng cần vài năm.
Về Bí Thuật : Không gian pháp tắc, hắn mới chỉ chạm tới da lông. Không phải khả năng lĩnh ngộ kém mà do Không gian pháp tắc quá mức thâm sâu, huyền bí. Hắn mới chỉ Võ Hoàng, dù được Đế Hoàng quyết bí thuật không gian truyền thụ như thế nào cũng không thể một sớm một chiều hiểu được.

Giống như con nít một tuổi bập bẹ tập nói, cho dù ngươi có dạy nó cả ngày chưa chắc nó đã nói lại được. Đến năng lực thông thiên như Thánh Tôn cũng không chắc có thể cảm ngộ, tinh thông Không gian chi lực đủ thấy nó cao cấp đến mức nào. Tính cả thượng vị diện, số người nắm giữ không gian lực tuyệt đối trong một bàn tay.
Phân thân thứ hai hắn đã tiến vào “Trấn Thiên Tháp” tu luyện. Đây là một không gian vô cùng đặc thù. Tháp gồm 10 tầng, tương đương mười cảnh giới. Mỗi tầng nguyên lực đều vô cùng dày đặc, hơn nhiều so với bên ngoài. Diện tích từng tầng tháp chỉ như toàn bộ Vũ gia trang, phân thành hai vùng riêng biệt. Một vùng có vô số yêu thú không biết do thứ gì tạo thành, chiếm chín phần mười diện tích, một phần gồm một phần mười là nơi chuẩn bị cho người tiến vào, yêu thú tuyệt đối không thể xuất hiện trong phạm vi này. Một khi bước ra vùng của yêu thú phải liên tục chiến đấu mười lượt, mỗi lượt sẽ xuất hiện một số yêu thú ngẫu nhiên có tu vi mạnh hơn bản thân một đến ba cấp dựa vào thành tích đạt được trước đó. Chưa qua đủ mười lượt thì không thể quay lại nơi chuẩn bị. Nếu không kiên trì được chỉ có một kết quả duy nhất : Chết.
Nói tóm lại, “Trấn Thiên Tháp” dựa vào sự kích phát tiềm lực, đột phá cực hạn của bản thân để phát triển.
Trước kia, một phần nguyên nhân tốc độ thăng tiến tu vi đáng sợ của Xích Huyết Hoàng là nhờ “Trấn Thiên Tháp” mà có. Nhìn đến nó, Xích Huyết Hoàng vẫn còn run sợ. Nơi này không biết bao nhiêu lần hắn suýt chút nữa bỏ mạng a. Đúng là lợi ích rất lớn nhưng nguy hiểm còn lớn hơn. Không biết sư phụ hắn kiếm đâu ra cái tháp ghê gớm này.
“Tôn nhi, viên Hồn Hoàn ta giao cho ngươi ngươi quyết định thế nào rồi?” .Giọng nói của Xích Huyết Hoàng vang lên.
“Xích Huyết thúc thúc, người xem.”
Phân thân Hồn đấu sĩ của Vũ Tôn trả lời, sau đó hắn giơ bàn tay phải ra. Một dòng khí màu xanh da trời, dài và mỏng như ngón tay vô thanh vô tức xuất hiện rồi xoay quanh người hắn. Từ dưới chân, một viên ngọc màu đen nhỏ như nắm tay đứa trẻ có quang mang lấp lánh như ánh sao xuất hiện rồi bay lơ lửng trên bàn tay hắn.
“Ngươi đã quyết định hấp thụ nó làm Hồn Hoàn? Có quá vội vã không? Tối hôm qua ta đã nói với ngươi ta vô tình có được nó, thậm chí ta còn không biết nó có thuộc tính gì, uy lực như thế nào. Chẳng qua, ta chỉ cảm thấy nó hết sức đặc biệt nhưng không thể giải thích được đặc biệt ở đâu. Ngươi nếu chọn nó vậy sẽ khôn thể vứt bỏ để thay thế bằng Hồn Hoàn khác được.”

“Ta biết, Xích Huyết thúc. Nhưng khi cầm nó vào tay, ta luôn cảm thấy nó đang gọi ta, đang muốn ta hấp thụ nó. Nếu ta không làm vậy ta sẽ vô cùng nuối tiếc. Cảm giác đó luôn hiện ra rất lâu.Hơn nữa không chỉ có một lần mà lần nào ta đụng tới nó cũng như vậy. Cả hai phân thân đều như thế.”
“ Kì lạ a. Trước kia ta đâu có cảm giác gì. Không lẽ ngươi và nó có liên hệ gì chăng?”
“ Xích Huyết thúc thúc, cứ để mọi chuyện tới đâu thì tới đi. Dù sao đây chỉ là một phân thân thôi mà.”
“Tôn Nhi, ngươi có trong phòng không?” Giọng của Trương Nhược Tích vang lên.
“Mẫu thân, nhi tử ở đây.” Phân thân Hồn đấu sĩ của Vũ Tôn mở cửa cho Trương Nhược Tích.
“Tôn Nhi, Lâm thúc cùng Tiểu Khả tới thăm chúng ta. Ngươi chuẩn bị đồ đạc một chút rồi tới đi a.”
“Vâng mẫu thân”.
Lời Tác Giả: Nhiều khi chỉ mong được rảnh 2 tiếng để có 2 chương cho mọi người nhưng công việc quá bận rộn a. Mong các bằng hữu thông cảm. Ai thấy truyện hay xin cho một chút bạc đề cử truyện. Chân thành cảm ơn.