Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 492: Có chỗ nào đó không thích hợp



Thương Mai xua xua tay: “Không phải, ngươi đừng hiểu nhầm, ta nhớ tình cảm gì chứ? Tuy hản và lão Thất là huynh đệ, nhưng chưa từng coi lão Thất là ca ca, lúc nào hắn cũng muốn giết lão Thất, sao ta lại nương tay với hän được chứ?”

“Vậy ngươi thế này là sao?”

Tráng Tráng hỏi.

Thương Mai cũng không nói rõ ràng được, dù sao không có chứng cứ, tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô cô suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, dựa theo kế hoạch của Dạ Vương mà làm, giết thì giết, để lão Thất tránh lo âu sau này”

Hản ở tiên tuyến, nếu cứ lo lắng đến chuyện triều đình, khó tránh khỏi sẽ phân tâm, hai quân đổi đầu, đánh cược mạng sống, không thể nào phân tâm.

Tráng Tráng gật đầu: “Ngươi hiểu được như vậy là tốt rôi, thật ra lão Bát là cháu của ta, ruột thịt như tay với chân dù sao cũng hơi không đành lòng, nhưng hän lòng lang dạ thú, không thể không trừ, nếu hản lại dấy lên nội loạn, Kinh Thành sẽ biến thành thế nào?

Giang sơn này sẽ trở nên ra sao? Nhớ lại trước kia lão tố tông từng dạy bảo hoàng huynh, lê dân bách tính, giang sơn xã tác, phải có bách tính trước mới có thể củng cổ giang sơn, bách tỉnh đang trong chiến loạn, cuộc sống khổ cực, chết không còn xác, là địa ngục thời loạn lạc, người ngoài tạo phản, mình không còn cách nào, nhưng lão Bát là người của Mộ Dung gia chúng ta, lại làm loạn Mộ Dung gia, dù thể nào cũng phải trừng phạt nghiêm khắc”

Thương Mai nói: “Nếu đã quyết định, vậy cứ dựa theo kế hoạch mà làm, ta đi thăm Lão thái quân trước”

Thương Mai nói “Ta qua đó cùng ngươi” Tráng Tráng đứng dậy: “Vết thương của bà có nghiêm trọng không? Là ngươi băng bó cho bà sao?”

“Bị thương ở cánh tay, không cần lo lắng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, Lão thái quân đúng là càng già cảng dẻo dai” Thương Mai thật sự bội phục, tuy rằng lúc ấy có thị vệ, nhưng Lão thái quân có võ trong mình, một người đánh mấy tử sĩ mà chỉ bị thương nhẹ.

Lão thái quân nghỉ ngơi trong sương phòng của Huệ Khánh Cung, khi Thương Mai đi vào, cũng đúng lúc bà muốn đi ra ngoài, là Loan Loan ấn bà xuống, sống chết không cho bà đi ra “Thương Mai ngươi đến rất đúng lúc, bà cứ kêu gào muốn gặp ngươi” Loan Loan thấy Thương Mai đến, như gặp được cứu tỉnh Säc mặt Thương Mai nghiêm lại, nhìn Trân thái quân nói: “Đỡ hơn chút nào không?”

“Vừa rồi lão thân muốn nói chuyện với ngươi, nhưng có người ngoài ở đó, ngươi ngôi xuống, lão thản cảm thấy chuyện này có chô không đúng” Lão thái quân nghiêm giọng nói Trái tim Thương Mai cũng đập thình thịch: “Ngài cũng phát hiện ra chỗ không đúng?”

“Đúng vậy, tôi nay ta và Tôn Phương Nhi dùng bữa tại Từ An Cung, Quý thái phi vô cùng khách khí, lúc ấy lão thân cho răng bà ta hạ độc, nhưng đã kiểm tra thức ăn, đều không có độc, sau khi ăn xong, vậy mà bà ta lại tự mình tiên lão thân ra ngoài, còn lớn tiếng nói chuyện với lão thân ở cửa ra vào một lát”

“Lớn tiếng nói? Nói cái gì?”

Thương Mai vội vàng hỏi “Bà ta nói, hôm nay nghe thấy lời nói của lão thân khiến bà ta hiểu thông, còn nói cái gì mà cả đời môi người, muốn cái gì chứ? Nói trước đây là bà ta chấp niệm quá sâu, Nam Hoài vương trở về Nam Quốc cũng tốt, bà ta phải cứu vãn mối quan hệ mẹ con với Nhiếp Chính vương”

Thương Mai và Tráng Tráng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ, lời này không giống như từ trong miệng Quý thái phi nói ra.

“Chảng lẽ, bà ta thật sự đổi tính rồi sao? Vì vậy lão Bát mới ra tay độc ác?”

Tráng Tráng nghỉ ngờ nói “Lời nói này là cố ý nói cho ai nghe, sao lúc ấy bà ta biết có người ở đó? Chẳng lẽ bà ta đã đoán trước được có người hành thích?”

Loan Loan cũng vô cùng nghỉ hoặc.

Thương Mai hỏi: “Lão thái quân, những thích khách đó ra chiêu rất độc ác sao?”

“Đúng vậy, nếu không phải như vậy, sao lão thân lại bị thương chứ? Chỉ là mấy tên thích khách quèn, nếu không phải liều mạng chém giết, lão thân sẽ bị thương sao?”

Xem ra, là một trăm phân trăm muốn giết người, nhưng mà, nếu như nói Quý thái phi biết Nam Hoài vương sẽ giết bà ta, vì sao không phòng bị? Thậm chí bà ta còn không phái người canh giữ, thật sự khó hiểu Nhưng nói bà ta không biết Nam Hoài vương sẽ ra tay, vậy mấy lời bà ta nói với Lão thái quân là định nói cho ai nghe? Chäc chản không phải nói cho Lão.

thái quân nghe, nếu muốn nói thì đã nói từ sớm rồi, thời gian ăn một bữa cơm dài như vậy mà không nói, đợi đến lúc đưa tiễn mới lớn giọng nói, chỉ sợ người bên ngoài không nghe thấy.

“Lão thái quân, có mấy thích khách? Người thấy rõ không?”

Thương Mai hỏi.

“Bảy người, thấy rõ, báy người đều từng so chiêu với lão thân, khinh công quả thật cao cường”

“Bảy người đều không che mặt sao?”

“Không”

“Vậy người nhớ rõ dáng vẻ những người kia không?”

Lão thái quân nở nụ cười: “Sao có thể nhớ rõ chứ? Khi đánh nhau, chỉ lo nhìn đối phương ra chiêu gì, nào lại đi nhìn dáng vẻ của hản? Hơn nữa, có đến bảy người đấy, nhớ rõ một hai người thì còn có thể, nhớ cả là không thể nào”

Tráng Tráng hỏi: “Ngươi nghỉ ngờ cái gì?”

Thương Mai không trả lời, tiếp tục hỏi Lão thái quân: “Ngài và thích khách giảng co bao lâu? Sau khi ngài bị thương, những người kia không tiếp tục quấn lấy ngài mà tấn công vào nội điện?”

“Thời gian giảng co chừng mười lăm phút, sau khi lão thân bị thương, bọn họ đi vào”

“Vậy ngài đi vào cùng không?”

“Không, bởi vì lúc đó có tiếng tên bản vang lên, lão thân cho răng đối phương vân còn người ẩn núp, vì vậy ở lại cửa cung canh giữ, chờ đợi nhóm thích khách thứ hai”

“Nhưng không có nhóm thích khách thứ hai, phải không? Ngài nói là nghe thấy tiếng tên bản, cuối cùng, có tên bản đến không?”

“CóI” Lão thái quân nói: “Không phải ở hiện trường có mũi tên sao? Chính là do kẻ địch bắn ra sau khi thích khách đi vào”

Thương Mai: “Hiện trường không có mũi tên”

Lão thái quân giật mình: “Sao lại không có chứ?

Khi lão thân quay người đi vào trong điện, trên mặt đất có mũi tên bị lão thân đánh rơi”

“Không, khi cấm quân kiểm tra hiện trường, không phát hiện ra mũi tên nào” Thương Mai nói Lão thái quân nghỉ ngờ nói: “Là không phát hiện ra hay là bị nhặt đi rồi?”

“Trước tiên không đề cập đến điêu đó, điều ta nghỉ ngờ chính là, vì sao hai thích khách còn sống không căn nát thuốc độc tự vẫn? Nếu nói bị khống chế, nhưng dựa theo lời nói của thị vệ trong cung, sau khi bọn họ vào điện, cấm quân còn chưa đến”

“Cấm quân chưa đến, nhưng A Phúc mang theo ám vệ đến rồi” Lão thái quân nói “Sau khi thích khách vào điện được bao lâu thì ngài mới vào trong điện?”

Thương Mai hỏi “Cũng không lâu, chỉ một lát, thời gian không.

đến mười phút”

Thương Mai trầm giọng nói: “Đây chính là chỗ.

có vấn đề, ngài và thị vệ ngăn cản bảy thích khách mất mười lăm phút, cuối cùng vân không thể gây tốn thương cho thích khách, thậm chí ngài còn bị thích khách đánh bị thương, nhưng thích khách mới vào trong điện một lát, toàn bộ đã bị thương, cuối cùng cản thuốc độc tự vân, ám vệ bên người A Phúc và Quý thái phi có võ công cao cường như vậy sao? Còn nữa, Tôn Phương Nhi bị thương như thể nào? Nàng ta bị dao găm đảm bị thương, không phải kiếm đảm bị thương”

Lão thái quân nói: “Đúng vậy, đây chính là mấu chốt của vấn đề, lão thân cũng phát hiện không hợp lý nên mới muốn tìm ngươi bàn bạc, Tôn Phương Nhi không thể nào là bị thích khách giết, tuy răng cũng có thích khách mang theo hai loại binh khí, nhưng lúc giết người chỉ dùng một loại, nhất là đối phó với một cô nương tay không tấc sát, càng không cần đổi binh khí.”

“Ngài cũng nghĩ như vậy sao? Vết thương của Tôn Phương Nhi là mấu chốt, nếu nàng ta đã không phải do thích khách giết, vậy chỉ có một người có thế ra tay, là nàng ta che chở Quý thái phi đi vào, trong điện chỉ có nàng ta và Quý thái phi, trước đó ta suy đoán như vậy, chỉ là văn không nghĩ ra, nếu bà ta là mẫu cổ, trước khi tử cổ chưa chết, cố độc của bà ta không giải được, văn chưa giải Đồng mệnh cổ, tại sao bà ta lại muốn giết Tôn Phương Nhi?”