Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 912



CHƯƠNG 912: VƯƠNG PHỦ BÀY THẾ TRẬN CHỜ QUÂN ĐỊCH

Nương tử tiều phu cũng lau nước mắt nhìn Thiên Ân nói: “Thiên Ân, đây là cha mẹ ruột của con, mau gọi mẫu thân đi, đừng khóc.”

Thiên Ân đã ngừng khóc, cô bé nhìn cánh tay bị băng bó như móng lợn, lại nhìn Thương Mai đang khóc rất đau lòng, bé hơi do dự.

Một đứa trẻ hơn hai tuổi làm sao biết đâu là cha mẹ ruột, đâu là cha mẹ nuôi?

Nhưng có lẽ Thương Mai mang đến cho cô bé cảm giác thân thiết, cộng thêm lúc trước bé đã từng gặp Mộ Dung Khanh nên không cảm thấy mất tự nhiên, cô bé loạng choạng bước qua, đưa tay về phía cô: “Đau, không khóc, Thiên Ân cũng không khóc.”

Thương Mai giãy giụa đứng dậy từ trong lòng Mộ Dung Khanh, sau đó ôm lấy cô bé, cô càng khóc dữ dội hơn nữa.

Mộ Dung Khanh ôm thê nữ của mình cũng khó kìm được nước mắt, hắn vừa khóc cũng khiến mọi người khóc theo.

Đầu đông, thời tiết ở kinh thành trở nên lạnh giá, trận tuyết lớn đầu tiên vừa qua, hai năm nay vương phủ cực kỳ tiêu điều, không có chút sức sống, bầu không khí trầm lặng.

Ngày này, một con ngựa dừng trước cửa vương phủ, Đao lão đại mặc áo bông dày cộp giũ vai, cất bước đi vào.

Ma ma vừa phân mọi người đi quét tuyết, ngoảnh đầu lại đã thấy Đao lão đại, bà ấy sửng sốt, còn tưởng mình nhìn lầm, chờ khi thấy rõ thì đột nhiên nổi giận mắng: “Thằng nhóc ngươi được lắm, còn biết về đấy à?”

Sau khi Vương phi đi, hắn ta cũng biến mất, ma ma cứ tưởng hắn ta ăn cháo đá bát.

Đao lão đại không nói lời nào, hắn ta bước tới ôm chầm lấy ma ma: “Nhớ thịt kho do ma ma làm muốn chết rồi này.”

“Cút, cút, cút!” Ma ma giận tới mức phát khóc: “Còn muốn ăn thịt kho? Không có cửa đâu, dù có cho chó ăn ta cũng không nấu cho cậu.”

Bà ấy nói xong cũng không nỡ đẩy hắn ta ra.

Đao lão đại buông bà ấy ra, cười toét miệng: “Bà phải nấu cho ta, nếu không ta sẽ không nói cho bà nghe tin tốt.”

Ma ma “hừ” một tiếng: “Có tin tốt gì? Chẳng lẽ cậu đã lấy cháu gái của Long lão tướng quân? Mấy ngày trước cô nương kia mới ghé qua đây kìa.”

“Lấy nàng ta mà gọi là tin tốt gì? Tin xấu nhất thì đúng hơn, đảm bảm bà nghe tin của ta sẽ mừng tới mức mất ngủ ba ngày ba đêm.” Đao lão đại đắc ý nói.

Tiểu Khuyên bước ra khỏi phòng, thỉnh thoảng nàng ta cũng từ điền trang về giúp ma ma một tay, nói là giúp đỡ nhưng thật ra nàng ta sợ bà lão suy nghĩ nhiều nên về làm bạn.

“Tin tốt gì cơ? Nói cho ta nghe với? Cái tên ăn cháo đá bát nhà ngươi, hơn hai năm nay ngươi đã đi đâu?” Tiểu Khuyên hích nhẹ khuỷu tay vào người Đao lão đại, tuy nàng ta nói vậy nhưng trong lòng rất vui khi được gặp lại bạn cũ.

“Tiểu Khuyên à.” Đao lão đại cười hì hì: “Nghe nói ngươi đã gả cho Quế Viên, sao không ở tại điền trang với hắn ta?”

“Hắn đi tuần tra các điền trang khác rồi, đừng nói sang chuyện khác, ngươi vẫn chưa nói hai năm nay ngươi đã đi đâu, nếu không nói rõ thì đến cả nước trà ta cũng không cho ngươi uống đâu đấy.”

“Có thể đi đâu được?” Đao lão đại giũ bụi trên tay áo: “Đương nhiên là đi tìm Vương phi .”

“Hả?” Tiểu Khuyên giật mình nhìn hắn ta: “Ngươi đi tìm Vương phi ? Vậy có manh mối gì không?”

Đao lão đại lại ra vẻ kiêu căng: “Ta vẫn chưa uống được một ngụm nước đã chạy thẳng về đây, miệng lưỡi khô khốc, còn đói muốn chết. Lấy cho Tiểu Đao ca ca của ngươi một ấm trà, ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe chuyện hai năm nay.” Đao lão đại nói.

Ma ma nghe nói hắn ta đã đi tìm Vương phi suốt hai năm nay thì lập tức thay đổi thái độ, vội vàng gọi người đi pha trà, sau đó chờ mong nhìn Đao lão đại: “Ai da, đừng giày vò lão ma ma của cậu nữa. Mau nói đi, hai năm nay cậu có tìm thấy manh mối gì không? Có gặp được Vương phi chưa?”

Đao lão đại nhìn thấy tóc bà ấy bạc đi rất nhiều, hai năm nay bà ấy đã già, lưng cũng hơi còng nên không nỡ giày vò nữa, hắn ta nghiêm túc nói: “Ma ma, ta nói cho bà nghe, bà phải hứa với ta là không được kích động.”

Ma ma khẽ run rẩy: “Cậu đừng hù họa bà lão ta nữa!”

“Ngươi mau nói đi, có thì nói, không có thì thôi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?” Sau khi thành thân, Tiểu Khuyên qua lại với các phụ nhân trong điền trang nên cách ăn nói cũng thô lỗ hơn trước đây rất nhiều.

Đao lão đại dìu ma ma ngồi xuống: “Ta về trước, Vương gia và Vương phi về sau, chắc khoảng hai ngày nữa sẽ đến nơi.”

Ma ma đứng bật dậy, trợn to cả mắt: “Cậu nói gì cơ? Vương phi đang về?”

“Đúng vậy, đã tìm được Vương phi , vả lại con người ấy đã hơn hai tuổi cũng về cùng.”

Ma ma và Tiểu Khuyên lập tức bật khóc, Tiểu Khuyên nhào về phía Đao lão đại: “Thằng nhóc nhà ngươi đừng nói dối, nếu vài ngày nữa không thấy Vương phi về, ma ma sẽ không chịu nổi.”

“Thật sự đang về, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ đến nơi.” Đao lão đại chắc chắn đáp.

Ma ma luôn miệng bảo: “Tốt, tốt, tốt!”

Bà ấy mừng rơi nước mắt nhưng không biết nên làm gì, chỉ biết gắng sức xoa tay: “Ta phải làm gì đây? Ai da, Tiểu Khuyên, quần áo em bé… Tiểu Đao, là thế tử hay quận chúa?”

“Bà cứ chuẩn bị quần áo cho cả hai là được.” Đao lão đại trả lời.

Ma ma đánh vào đầu hắn ta: “Chẳng phải cậu đã gặp rồi à? Sao lại không biết là thế tử hay quận chúa?”

“Gặp rồi, có cả quận chúa và thế tử, cả hai đấy, trước đây bà nói đúng rồi, là cặp song sinh!”

Ma ma cảm thấy mình như sắp ngất xỉu, sự vui mừng tới quá đột ngột, người ma ma già đã trải qua hơn một nửa cuộc đời cứ đi tới đi lui như một nha đầu không hiểu chuyện gì.

“Cậu đừng gạt bà lão ta đây, cậu đừng gạt bà lão ta đây nhé, cậu nói chuyện phải giữ lấy lời.” Bà ấy lẩm bẩm, nhìn Đao lão đại một cách mong đợi, chỉ sợ hắn ta nói dối để làm bà vui vẻ.

“Nếu bà không tin, chẳng phải chờ hai ngày nữa sẽ biết sao?” Đao lão đại nhún vai.

Hai ngày kế tiếp Đao lão đại liên tục ăn thịt kho tàu, hắn ta vô cùng thỏa mãn.

Hai năm nay hắn ta có bao giờ được ăn một bữa ngon lành đâu? Lần nào cũng chỉ ăn lấp đầy bụng tạm đỡ thôi.

Tiểu Khuyên nói với Ngô Yến Tổ và Uyển Tĩnh, Ngô Yến Tổ lại đi nói với Linh Lợi, Linh Lợi đi nói với Hồ Hạnh Nhi, Hồ Hạnh Nhi đi nói với Loan Loan, Loan Loan đi nói với công chúa. Tóm lại hai ngày qua, mọi người chạy đôn chạy đáo đi thông báo, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Vương phi sắp trở về.

Vương phủ vắng lặng hồi lâu này trở nên rất náo nhiệt.

Hai ngày mà Đao lão đại nói đã đến, các nữ quyến ở trong vương phủ đợi, nhóm nam nhi thì ra cửa thành nghênh đón.

Hôm nay ma ma dậy từ sáng sớm, sau đó dặn phòng bếp mua đồ Thương Mai thích ăn, đồ Vương gia thích ăn, lại suy xét chọn đồ trẻ con thích ăn. Tóm lại hôm nay bà ấy muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn để chào đón Vương phi trở về.

Từ khi biết tin đã tìm được Thương Mai, miệng bà ấy chưa từng khép lại, bà ấy gặp ai cũng cười tít mắt, ngay cả Uyển Tĩnh cũng nói bà ấy như trẻ hẳn ra.

Hôm nay Ngô Yến Tổ và Quế Viên ra cửa thành, ma ma đã dặn khi nào gặp Vương phi phải cưỡi ngựa về trước, để bà ấy sai người bắt đầu nấu ăn, cũng để họ vừa về là có bữa cơm nóng hổi.

Lần này đợi đến trưa vẫn chưa thấy Ngô Yến Tổ hay Quế Viên về báo tin, ma ma cũng có chút đứng ngồi không yên, Tiểu Khuyên an ủi: “Sợ là trên đường đi bị trì hoãn, dù sao trên xe cũng có con trẻ, không thể đi quá nhanh được.”

Ma ma nghĩ thấy cũng đúng, trước đó nghe Đao lão đại nói đoạn đường từ Bắc An về đây rất xa, đứa nhỏ hơn hai tuổi đi đường gập ghềnh sẽ không chịu nổi nên phải đi chậm.