Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1070: Không mời tôi vào trong ngồi một lát à?



Mặc dù cậu mặc bộ quần áo đen trong đêm, che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng Nguyễn Nhất Nhất vẫn có thể nhìn ra đó là một si1nh viên, hơn nữa còn là sinh viên học ở trường này và sống ở gần trường.

Ôn Dục tới siêu thị gần đó mua một vài 2thứ. Lúc thanh toán, cậu không khỏi liếc nhìn ra bên ngoài.

Bờ môi cậu mỉm nhẹ, không ai biết trong đầu cậu đang7 nghĩ điều gì. Cậu nhìn thấy rồi. Đúng thế, cậu nhìn thấy cô. Lúc ở trên tầng, cậu vô tình liếc nhìn, còn cho là7 mình nhìn nhầm, không ngờ lại là có thật.

Có lẽ cô không biết là cậu đã ở trên tầng nhìn cô rất lâu, cuối cùng 2vẫn đi ra ngoài.

Cậu biết rõ, người đã chết là “Jack”, chứ không phải cậu. Cậu là Ôn Dục, đang học ở trường này,0 sống ở nơi đây, nói thế nào cũng không có vấn đề. Vậy nên cậu đã đi ra, dù rằng cậu không biết vì sao cô lại tới đây.
Cậu rất ngạc nhiên khi cô tới đây, niềm vui cũng thoáng qua, nhưng sau đó là sự thấp thỏm.

Nếu không đi xuống và tận mắt gặp cô, chính cậu cũng phải hoài nghi là mình sinh ra ảo giác.

Trong đêm tối, bởi vì mặc bộ đồ đen nên trong cậu không nổi bật cho lắm.
Cậu xách một cái túi nilon, trong đó đựng mấy gói mì tôm và mấy chiếc bánh.

Sau khi ra ngoài, cậu nhìn về phía cầu thang. Ở đó chỉ còn lại một ngọn đèn đường đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong đêm tuyết, không có một bóng người nào.

Ôn Dục do dự giây lát rồi mới bước tới.
Lúc này, hai người cứ thể nhìn nhau. Dù là trong bóng tối, cô cũng biết là mình không nhận nhầm người. “Ôn Dục, sao cậu lại ở đây?”

Nguyễn Nhất Nhất bước xuống bậc thang, nhìn cậu và hỏi.

Cô tới đây là vì nhớ Jack, không ngờ lại gặp cậu nhóc này ở đây.
Ôn Dục: “...”

Câu này là nói cậu, hay là... Jack?

Chiếc mũ che khuất khuôn mặt, cậu lại còn cúi đầu, Nguyễn Nhất Nhất suýt thì không nhận ra.
Ôn Dục không biết bây giờ cô có còn ở đây hay không, có tiếp tục lên tầng hay không. Nếu có, mục đích cô tới đây là gì? Có rất nhiều nghi vấn.

Chẳng qua, chỗ cầu thang trống vắng, không có bóng người, cũng không có tiếng động, cậu cho là cô đã đi rồi.

Đến tận khi cậu nhìn thấy một cái bóng trên vách tường, ở khu vực cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn, một cái bóng hắt xuống, kéo ra rất dài. Đi tới tầng ba, như thể cảm nhận được điều gì đó, cả người cậu cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Ôn Dục cứ thể nhìn cô, có lẽ là vì quá lạnh, sắc mặt cậu trông rất lạnh nhạt, giọng nói cũng hờ hững.

Cậu nói: “Đây là sự tự do của tôi.”