Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1089: Trên xe, khóc (1)



Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, rốt cuộc Ôn Huyền cũng nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.

Mặc dù ngày nào bọn khọ cũng gọi điện cho nhau, nhưng vì bận rộn nên không phải lần nào cũng gọi video được. “Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi con nhớ cmẹ lắm!”
Hết cách rồi, cô đang xa nhà, cho dù nhớ lũ trẻ thì cũng chỉ có thể nhịn. Cô cũng biết tính nết của cô nhóc này, càng dỗ dành thì cô bé càng khóc hăng hơn.

Cậu nhóc Lục Thời cũng xúm tới, nói với đôi mắt rưng rưng lệ: “Mẹ, bọn con ngoan thì mẹ sẽ về gặp bọn con chứ?”
Nhưng Ôn Huyền đã quyết định rồi, ít nhất thì có phải làm bạn với lũ trẻ nhiều hơn trong thời thơ ấu.

Cô không nói tiếp nữa mà hỏi anh: “Chồng ơi, bố con anh đang ở đâu thế? Lái xe đi đâu à?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Không sao, em đừng chiều chúng nó quả. Ở nhà đã có anh, có ông bà nội, còn có Bình An nữa, chúng nó không cô đơn đâu.”

Anh cũng phải lo làm việc, hiếm khi được nghỉ một thời gian, để cô yên tâm đi làm chuyện của mình cũng là điều đương nhiên.
Lục Kiêu mặc chiếc áo khoác đen, lúc màn hình điện thoại chuyển hướng, cô mới phát hiện ra bọn họ đang ở trong một chiếc xe.

Trong xe có tài xế, Lục Kiêu ngồi đằng trước, hai đứa nhóc thì ngồi ghế dành cho trẻ em ở đằng sau.
Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền không thể kìm nén được nữa.

Nỗi lòng cô quặn đau, rốt cuộc cũng hiểu những ông bố bà mẹ phải đi làm xa nhà, để con lại ở nhà, không được làm bạn bên cạnh con mình, sẽ nhở con cái đến mức nào.
Muộn thế này rồi, bọn họ còn đi đầu nữa?

Nghe vậy, Lục Kiều họ một tiếng, nhìn về phía hai đứa nhóc, khẽ cười nói: “Đừng khóc nữa nào, nói cho mẹ biết chúng ta đang đi đâu.”

Tiểu Hoa sụt sịt, nói không rõ tiếng: “Mẹ, bố dẫn bọn con đi tìm ông ội...”