Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 152: Lục kiêu



Nhưng cô lại luôn nhìn về máy quay,nở một nụ cười nhẹ trên môi, giống như đang nhìn anh.

Mà sự thật, cũng chính là như vậy.
Lục Kiêu nghe hết toàn bộ lời cô nói, nhìn cô đang cười với mình, mặc dù bên ngoài không biểu hiện gì nhiều, nhưng sâu thẳm trong trái ti2m anh lại đang khẽ run. “A, em muốn xin chữ ký của chị dâu! Muốn xin chữ ký!” Mấy thằng nhóc khác còn kích động hơn.

Trát Tây cũng không chịu yếu thế, véo vào cổ họng, giả giọng Ôn Huyền nói: “Nguyện vọng của người ta rất nhỏ, chỉ muốn bảo vệ đại Đội trưởng Lục thôi.”
Nhưng lúc này đây, vẻ lạnh lùng bao quanh Lục Kiêu dường như đã tiêu tan hết rồi.

Không chỉ có thế, vào một khoảnh khắc nào đó, khóe môi của anh hơi cong lên.
Lục Kiêu nhân cơ hội này chạy thoát, anh mở cửa ra, bước ra sân của khu trực thuộc.

Chủ nhân của cái nick có avatar là bức ảnh hoa sen trên màn hình điện thoại đang gọi cho anh, anh hít một hơi thật sâu rồi bấm nghe máy.
“Thích không?”

Cô hỏi.
trong hội trường vẫn kéo dài rất lâu.

Lục Kiêu: “...”
Chỉ có điều Ôn Huyền đã đoán được rằng sẽ xảy ra tình cảnh này.

Vì vậy, cu7ối cùng cô còn cười dịu dàng rồi nói thêm một câu: “Anh ấy chỉ là một người bình thường, tôi hi vọng mọi người đừng điều tra xem anh ấy là2 ai, bởi vì anh ấy đang bảo vệ thế giới này, so ra thì nguyện vọng
Anh không nói gì cả: “...”

Đầu dây bên kia cũng im lặng được một lúc, sau đó bất chợt vang lên giọng nói ngọt ngào êm ái quen thuộc.
Cuối cùng, có vẻ như Lục Kiêu không thể chịu nổi nữa, khóe mắt anh hơi giật giật, đạp một cú về phía Trát Tây trong lúc cậu đang làm trò: “Cút đi.”

Sau đó, anh kéo Tang Niên ở bám vào cổ xuống, kết quả mấy người họ nhào tới càng đông, một đám người bắt đầu đùa giỡn với nhau.
Mà lúc này đây, mấy thằng nhóc trong khu trực thuộc nhìn về phía đại ca của họ, lại không nhịn được gào thét rồi nhào đến.

“Đại ca! Anh ghê thật! Chị Ôn đang thổ lộ với anh trước mặt nhân dân cả nước đấy!” Tang Niên xúc động ôm lấy cổ anh, bắt đầu lắc lư qua lại.
của tôi đã rất nhỏ rồi.”

Nói đến đây, cô dừng lại, rồi 0nói tiếp những câu từ cuối cùng: “Tôi chỉ muốn bảo vệ anh ấy.”
Một khoảnh khắc nào đó, sâu thẳm trong thâm tâm của anh như có một cơn sóng lớn đang dâng trào mãnh liệt, phút chốc đánh úp toàn bộ cơ thể anh, bao phủ hết tất cả các bộ phận, chỉ cần khẽ cựa quậy một chút thì

sau lưng lập tức nóng lên.
Một đám người quần nhau được một lúc, Lục Kiêu thật sự chẳng thể làm gì được.

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Không ai biết, anh đã nghĩ gì vào khoảnh khắc đó.
Lục Kiêu im lặng giây lát rồi mới từ một tiếng trong cổ họng.

Tuy nhiên, sau tiếng ừ ấy, bên kia lập tức truyền đến tiếng cười của cô.

Cô cười liên tục, làm cho tai của anh hơi nóng lên.