Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 176: Hôm nay là một ngày thèm anh lục!



Cô nhanh chóng rà soát, dường như rất khẩn cấp.

Lúc này, nửa sau của chiếc xe đằng trước đang lún vào cát, có người ở đằng 1sau xe, một đám đàn ông hùng hục cứu hộ, còn hô hào điều gì đó. Mà đúng lúc này, cùng với tiếng hô to rõ của Cát Trác, đám đàn ông hét lên một tiếng cuối cùng, chiếc xe đang lún trong cát dần dần được đẩy lên.

Mọi người hoan hô reo hò.
Dưới ánh mặt trời chói chang, trên khuôn mặt lạnh lùng điển trai của anh là hai hàng lông mày nhíu chặt, hàm răng cắn chặt, trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi, cánh tay dùng lực, cơ bắp tráng kiện.

Rất hiển nhiên, trong cả đám đàn ông, anh đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất.
Ôn Huyền nhìn Lục Kiêu không chớp mắt, khóe môi anh cũng hơi nhếch lên, sau đó một tay túm vạt áo lên lau trán.

Giây phút ấy, tám múi cơ bụng và vòng eo rắn chắc hiện lên dưới ánh mặt trời.
Khẩu hiệu vừa hô xong, dù là người trong thành phố tới hay người ở đây thì đều dùng sức hô to, ai nấy đều đỏ bừng mặt, muốn đẩy chiếc xe lên.

Mặt trời phía Tây vẫn còn rất gắt, cho dù hôm nay nhiệt độ thấp, nhưng ông nào ông nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Lục Kiêu cũng không ngoại lệ. Áo khoác của anh đã bị vứt sang một bên ngay từ đầu rồi, trên người chỉ mặc chiếc áo màu xám đậm, tay áo xắn lên, để lộ ra cánh tay rắn rỏi dẻo dai.

Anh cầm tay cầm của kích thủy lực, lợi dụng lực xoay của tay cầm để thúc đẩy khoảng cách bánh răng, nhờ đó đạt được tác dụng nâng vật nặng.
Cát Trác nâng xe, khi đã chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi mới đỏ cổ hô to: “Nào, mọi người chuẩn bị, một, hai, ba, lên!”

“Lên!”
Hai nhân viên công tác bên cạnh xuýt xoa với nhau.

Đôi mắt Ôn Huyền lóe lên, không cẩn đoán cũng biết bọn họ đang nói đến ai.
Ôn Huyền cứ thế nhìn anh, không thể dời mắt nổi.

“Trời ơi, anh giai đứng cạnh bánh xe đẹp trai quá! Nhìn cơ bắp của anh ấy đi, trời ơi, mlem mlem quá đi mất!”
Cô nhìn Lục Kiêu nhíu mày chỉ huy người bên cạnh. Anh giao máy tời cho người khác, sau đó đi lấ0y kích thủy lực, chống vào nơi nào đó bên dưới chiếc xe, chuẩn bị nâng xe lên.

Bởi vì chiếc xe bị lún quá sâu, đám đàn ông trong đoàn phim đều tới trợ giúp.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Ôn Huyền vẫn hơi rung rinh, suýt thì không đứng vững nổi. Cô chỉ cảm thấy hình ảnh đó thật sự khiến cô mê muội, hai dòng chảy nóng ẩm như muốn trào ra khỏi