Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 178: Chị huyền



Cô ta nhìn anh, khóe môi mang theo nụ cười, gò má đỏ hây hây.

Ngờ đâu ngay sau đó, Lục Kiêu bỗng nói với vẻ mặt lạnh lùng1: “Cô à, chắc cô nhận nhầm người rồi, tôi không quen cô.”

Anh vừa dứt lời, Phương Chỉ ngây ra như phỗng, trên mặt hiện l2ên nét lúng túng. Cái, cái gì?

Lục Kiêu thì nhìn chằm chằm vào Ôn Huyền, bờ môi hơi nhếch, dường như không hề để7 tâm tới Phương Chỉ, mà chỉ dồn sự chú ý vào người cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trên không trung7, dường như muốn gửi lời nhắn nào đó tới.
“Đội trưởng Lục, khoan hãy đi!”

Phương Chỉ thấy anh dừng bước vào quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên nét không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?”

Phương Chỉ nắm chặt ống tay áo, sắc mặt hơi tái, mở miệng nói: “Đội trưởng Lục, anh không nhớ tôi thật sao, tôi từng tới chỗ các anh...”
Ôn Huyền quen biết Lục Kiêu sao?

Thấy Ôn Huyền đi, Lục Kiêu cũng đi theo luôn.

Ở đây đông người, không phải nơi để nói chuyện, anh chỉ có thể ám chỉ để cô đi trước. Nhưng vừa rồi cô nói thể có nghĩa là sao?
Quấy rầy bọn họ?

Đùa gì vậy?! Anh có biết người phụ nữ này đâu!

Nhưng anh vừa nhấc chân lên, cô gái đằng sau lại gọi anh.
“Không nhớ!”

Lục Kiêu lạnh giọng ngắt lời, sau đó xoay người đi.

Nhưng không biết nghĩ tới điều gì đó, anh bỗng dừng bước lại, nhưng không quay đầu, chỉ hơi đánh mắt về bên phải, nói bằng giọng lạnh nhạt tột độ:
Phương Chỉ nhìn Lục Kiêu, sau đó lại nhìn Ôn Huyền, sắc mặt trở nên khó coi và2 phức tạp.

Lục Kiêu nhìn Ôn Huyền làm gì?

Anh tới không phải để tìm cô ta, mà là tìm Ôn Huyền?
Phát hiện ra Lục Kiêu không đi theo mình ngay, Ôn Huyền còn cố tình bước chậm lại.

Đến tận khi xác nhận rằng anh đi theo, cô mới rảo bước đi vào cái lều mà mình vừa nghỉ ngơi, vén lên đi vào trong.

Đồng thời cô còn không quên kéo khóa lều, như thể không muốn đoái hoài gì đến anh.
Một loạt hành động mưu mô, làm kiêu và đỏng đảnh.

Quả nhiên, không bao lâu sau, bên ngoài lều truyền tới tiếng động.

Tiếng khóa kéo vang lên, một luồng sáng chiếu vào.

Cô quay lưng về phía cửa lều, từ góc độ này, cô nhìn thấy rõ cái bóng cao lớn che kín người cô.