Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 184: Nói một đằng nghĩ một nẻo, phải xử cô



Rất hiển nhiên, hiện tại ngoại trừ người của đoàn làm phim thì ở đây chỉ có người của đội cứu hộ.

Lục Kiêu gật đầu: “Chính thức làm qu1en đi, tôi là Lục Kiêu, đội trưởng đội cứu hộ, cũng là người yêu đương nhiệm của Ôn Huyền.”

Sau đó anh im lặng giây lát: “Trình Đông 2Nguyên, tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.” Trưởng bối cái con khỉ!

Anh ta mới ba mươi tư tuổi mà thôi!

Hiện tại, kh2ông ai chịu đi, thành ra cả hai người đều không đi.
Nhưng cô hoàn toàn không biết là trong lúc cô ngủ, thời tiết lại bắt đầu thay đổi.

Mây đen kéo tới, gió lạnh rít gào, cuốn tuyết ập tới chỗ bọn họ.

Nhiệt độ hạ thấp, công cuộc cứu hộ chiếc xe cuối cùng trở nên khó khăn.
Nó lún sâu hơn chiếc đầu tiên đã đành, nhiệt độ còn giảm đột ngột, khiển phần đất nhão cứng lại. Gió tuyết ập tới dữ dội, tạt vào cả đội cứu hộ, cho dù bọn họ đang đổ mồ hôi đẩy đầu, nhưng tay lại lạnh như băng.

Mọi người dùng tất cả dụng cụ, nào là đục băng, thuổng sắt, máy tời, nhưng cái rét và phản ứng trên cao luôn là vũ khí nguy hiểm sắc bén nhất, chẳng mấy chốc, đám đàn ông trong đoàn làm phim đã không chịu nổi

nữa, cuối cùng chỉ còn người của đội cứu hộ cố gắng trụ ở đó.
Trình Đông Nguyên đưa suất cơm nóng hổi cho Ôn Huyền, sau đó cả anh ta và Lục Kiê0u cùng ra ngoài.

Nhưng trước khi đi, Lục Kiêu nhìn Ôn Huyền, mỉm cười và nói bằng giọng ôn hòa hiếm thấy: “Ngoan, chờ anh xong việc rồi về tìm em.”

Ôn Huyền nghe vậy, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
Nhưng nhìn bầu trời xám xịt ở đằng xa, Lục Kiêu hô lớn một tiếng, mọi người đành phải dừng hành động cứu hộ, đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Lục Kiêu đi tìm Trình Đông Nguyên, hô lớn với anh ta trong gió: “Các anh lên những chiếc xe có thể lái được về trước đi, đêm đến tuyết rơi là không quay chụp được nữa đâu, nếu không đi thì rất nhiều người không

chịu nổi và sẽ xảy ra chuyện đó!”

Trình Đông Nguyên không đội mũ, gió thổi ù hết cả tai. Nghe vậy, anh ta không còn lựa chọn nào khác, lập tức sai người lên xe đi trước.