Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 186: Trời sụp đất nứt cũng phải ở bên anh



Nhưng giờ khắc này, cô vô cùng căm hận những người đó, đồng thời cũng căm hận chính mình khi xưa.

Cho dù họ là nhân viên cứu1 hộ, là cảnh sát, là nhân viên chữa cháy, là bác sĩ, hay là một người cống hiến nào khác, thì họ đều là bố mẹ của những đứa con, là2 con của những bậc cha mẹ, là vợ hoặc chồng của một người

nào đó. Thật châm chọc biết bao!

Những người khác chẳng buồn quan tâm tính mạng của bọn họ, thậm chí còn nghĩ đó là chuyện đương nhiên, còn chẳng thèm nói một tiếng cám ơn, nhưng anh vẫn sẵn sàng ở lại.

Sau khi xuống xe, nhìn bóng người nhỏ bé xuất hiện trong gió tuyết, sắc mặt Lục Kiêu khó coi tột độ.
Chưa bao giờ có anh hùng từ trên trời giáng xuống7, chỉ có những người bình thường dám đứng ra mà thôi!

Trình Đông Nguyên cứ thế nhìn cô chạy vào trong gió tuyết, cả người a7nh ta cứng ngắc, để mặc gió thổi tại mình buốt giá, đứng im ở đó một lúc lâu.

***
tới cứu cô.

Có lẽ đối với anh, cứu ai cũng thế cả thôi, nhưng mà đối với cô, kể từ cái ngày đó, anh chính là vị thần, là tín ngưỡng của cô.

Vậy nên, làm sao cô có thể bỏ anh ở lại một mình được!
Ôn Huyền muốn chạy nhanh hơn nữa, nhưng không biết vấp phải cái gì mà cô ngã gục về phía trước, trông vô cùng chật vật.

Đầu gối bị va đập mạnh, đau đến mức chân cô tê rần, bắp chân gần như mất cảm giác.

Trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, vừa lạnh vừa cứng lại còn trơn trượt, nhưng cô chẳng bận tâm gì hết, cố nén cơn đau và sự tê dại, đứng lên khập khiễng đi về phía anh.

Cô thấy Lục Kiêu chạy tới chỗ mình.

Cuối cùng, khi mà chân Ôn Huyền chẳng nhấc lên nổi nữa, rốt cuộc cô cũng nhào vào lòng anh.

Bên tại là tiếng gió rít gào, nhưng thời khắc được anh ôm vào lòng, cô lại cảm thấy yên tâm.

Bất kể là mưa to gió lớn hay cuồng phong bão tuyết, cho dù trời sụp đất nứt thì cô cũng phải ở bên anh, không bao giờ bỏ anh lại một mình.