Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 209: Chó ngáp phải ruồi! bị anh ấy đụng phải!



Xung quanh tôi như bưng, chỉ có ánh đèn ở ngoài đầu đường.

Sau khi lên tầng, Ôn Huyền và Tang Niên gõ cửa nhà Phương1 Chỉ. Cô nghĩ là Phương Chỉ lừa cô, cô ta thích chú chó ấy nên muốn giữ lại, nhưng tìm mãi mà không thấy bóng nó đâu, khiến trái tim cô càng thêm nặng nề.

Lúc này, khuôn mặt Phương Chỉ hơi tái, cô ta nói với vẻ mặt hổ thẹn đau lòng: “Tôi xin lỗi, tại tôi không trông coi nó cẩn thận, chỗ chúng tôi lại nhiều xe cộ...”
Đứng một lúc ở cái nơi tối om này, Hoắc Khải cũng bớt sợ hơn.

Chỉ có điều anh ấy chưa tới những nơi như thế này bao giờ, cứ nhìn ngang ngó dọc, cảm thấy tò mò về mọi thứ, còn dừng lại xem tờ quảng cáo thuốc tráng dương dán trên cột điện nơi ngã rẽ.
Ôn Huyền hít sâu một hơi, một tay cô đỡ trán, tay còn lại vẫy vẫy: “Đừng nói mấy lời đó với tôi, cô chôn nó ở đâu rồi? Chúng tôi muốn đưa nó đi!”

Cô đang cố gắng kìm nén bản thân để không nổi khùng lên với cô ta.
Nói đến đây, cô ta vờ như cúi đầu nhìn đồng hồ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ôn Huyền đang định nói gì nữa thì Tang Niên bỗng đi tới, cậu lấy tay che miệng, nói khẽ vào tai cô: “Chị Huyền, em tìm khắp nơi rồi, trên mặt đất không có lông chó, ngay cả chậu chó cũng không có.”
Cậu vừa dứt lời, Ôn Huyền cứng đờ người lại.

Mà lúc này, bên dưới tòa nhà.
Ôn Huyền vừa dứt lời, Phương Chỉ hơi run lên, ánh mắt lấp lóe, chậm rãi nói: “Nơi đó hơi xa, quanh đây không có nơi nào chôn được. Chi bằng thế này, đêm nay tôi sắp xếp cho hai người ở khách sạn một đêm, ngày

mai sẽ đưa hai người đi tìm.”
Sau khi hoàn hồn lại, Phương Chỉ lập tức mỉm cười hỏi.

“Cô làm chết chó của chúng tôi mà chúng 7tôi lại không được đến hả?”
Vừa nói, Ôn Huyền vừa đá cánh cửa chống trộm nhà cô tara, sau đó đẩy cô ta ra và xông v2ào.

Vừa rồi Phương Chỉ đang chờ ai?
Bên trong nhanh chóng vọng ra tiếng bước chân.

Lúc cánh cửa mở ra, người phụ nữ bên trong vô thức lên2 tiếng: “Sao lại tới...”
Đúng lúc này, một chiếc xe Van đi ngang qua, bởi vì là khúc cua nên chiếc xe ấy giảm tốc độ, loáng thoáng có tiếng gì đó vọng tới.

Hoắc Khải hơi ngẩn ngơ, đến khi hoàn hồn lại thì chiếc xe Van ấy đã lái đi rồi, một lát sau thì dừng lại trước tòa nhà đằng trước.

Anh ấy không mấy để tâm, chỉ đi qua đó, định xem Ôn Huyền và Tang Niên thể nào rồi.