Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 224: Cô chính là địa ngục



Phương Chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cùng với chiếc điện thoại trong tay cô.

Ôn Huyền đã... ghi âm rồi? Lẽ nào, lẽ nào chuyện xảy ra tối qua có liên quan đến Ôn Huyền?

Cô ta lại hít một hơi thật sâu: “Tôi không biết tôi đang nói gì hết!”
Khi nghe đến đoạn cô ta nói đâm chết một chú chó nữa, Ôn Huyền đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào cô ta: “Thì ra cô Phương lại là loại súc sinh mặt người dạ thú như thế nhỉ? Đúng là khiến tôi

được mở mang tầm mắt.”
Ôn Huyền cứ thể nhìn cô ta, bước từng bước một tới, nụ cười trên môi biến mất, nhìn cô ta và gằn giọng: “Ồ? Cô có chắc là bị đâm chết chứ không phải bị con trăn vàng mà cô nuôi ăn thịt không?”

Cô nói đến đây, Phương Chỉ cứng đờ người lại.
Cô ta nhất quyết không chịu thừa nhận, định rời khỏi đó luôn.

“A!”
Cô ta vừa dứt lời, Ôn Huyền huơ huơ chiếc điện thoại trong tay trước mặt cô ta: “Vậy sao, có cần nghe lại xem vừa rồi cô nói những gì không nhỉ?”

Phương Chỉ cứng mặt lại, trong ống tay áo, bàn tay cô ta vô thức siết chặt lại.
Không có gì cả, bị xóa sạch rồi.

Ánh mắt của cô trở nên sâu xa, ấn mở WeChat ra.
Điện thoại của cô ta cài chế độ nhận diện khuôn mặt, Ôn Huyền đi tới trước mặt cô ta, giữ chặt cằm cô ta để ép cô ta mở khóa.

Kế đó, cô xem thông tin cuộc gọi vừa rồi của cô ta.
Phương Chỉ siết chặt nắm đấm, phần lưng thẳng tắp, hít một hơi thật sâu rồi nhất quyết phủ nhận: “Tôi không biết cô đang nói gì hết, tôi không làm!”.

Dứt lời, cô ta định lướt qua cô.
Ôn Huyền bỗng ngăn cô ta lại, nói một câu thẳng thừng: “Quên nói cho cô biết, chó nhà tôi tìm được rồi, hiện tại đã về khu trực thuộc, còn sống nhăn răng đó. Tôi thật sự không hiểu vì sao cô Phương lại nói là chó nhà

tôi chết vì bị xe đâm nhỉ?”
Có người đi ra ngoài, chú ý tới cảnh này.

Ôn Huyền chẳng thèm nhìn người phụ nữ bị mình đã ngã xuống đất, mà là đi về phía chiếc điện thoại của cô ta.
Kèm theo tiếng hét thất thanh, Phương Chỉ bay ra ngoài, bởi vì cô ta vừa bị đạp một cú điếng người.

Cô ta đụng thẳng vào rạp quay chụp, ngã một cách chật vật, khiến rạp quay chụp lắc lư đòi đổ.
Ôn Huyền nói hết câu, sắc mặt của Phương Chỉ hơi thay đổi, nhớ tới tin tức mà người trong điện thoại vừa nói với mình.

Nhưng đến khi mở miệng, cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo: “Cố đang đùa sao, rõ ràng tôi thấy nó bị đâm chết rồi.”