Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 236: Nổi giận



Đến khi thấy một chiếc xe màu đen lái về phía mình, anh hít một hơi thật sau, giơ tay vuốt mặt một cái thật mạnh, trong mắt dkần ngưng tụ lốc xoáy.

Vụ đánh cướp văn vật lần này gây chấn động lớn, cơ quan chức năng địa phương lập tức vào cuộc cđiều tra.

Trong cuộc chiến với đám tội phạm, đội quản lý có hai người bị thương nặng, một người trong số đó còn hôn amê chưa tỉnh lại. Điều khác biệt duy nhất của lần này là có một người không nên xuất hiện đã xuất hiện trong lúc chiến đấu.

Cát Trác nhìn bóng người mảnh khảnh đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa phòng cấp cứu, không phải Ôn Huyền thì còn là ai được nữa.

Có thể nào anh ấy cũng không thể ngờ được rằng cô lại tham dự vào chuyện này.
Nhìn bóng người mảnh mai ấy, Cát Trác lại lắc đầu trong sự bất đắc dĩ.

Ôn Huyền cứ thể ngồi im ở đó, cho dù trong hành lang yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được, nhưng trong lòng cô lại hết sức rối bời.

Mặc dù cô cứu được mạng của Trát Tây, nhưng hình như vẫn có gì đó rất khác, như thể có một vài thứ không thể đánh đồng được.
Bên phe địch, tên cầm đầu và mấy tên đồng bọn chạy thoát, tổng cộng chết mười mấy người, còn bắt được hai tên trong phạm đang lẩn trốn.

Đây là một vụ án mạng tính chất cực kỳ nghiêm trọng, may mà bên đội quản lý không có ai tử vong, còn lập được công lớn.

Mà lúc này, bệnh viện thành phố về đêm vẫn người qua người lại, nhưng trên hành lang ngoài phòng cấp cứu lại lặng ngắt như tờ, không ai nói câu nào.
Các đội viên nhìn sang, không ai dám tới gần.

Cát Trác thì lắc khẽ lắc đầu thở dài.

Thực ra, tuy rằng cuộc chiến lần này rất ác liệt, nhưng may là không có ai hy sinh, trước kia đội của bọn họ thường xuyên có người tử vong.
Dường như có cảm xúc nào đó đang đứng bên bờ bộc phát, nhưng lại bị đè ép xuống, khiến cô không dám nói gì cả.

Sau khi lên xe, anh ngồi ở ghế sau cầm máu cho Trát Tây, dùng một vài biện pháp cấp cứu. Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh chẳng trả lời cô.

Chắc là bởi vì thấy cô tới tìm anh, rơi vào cuộc chiến nguy hiểm của bọn họ, vậy nên mới giận rồi.

Ôn Huyền nuốt nước bọt một cách khó nhằn, lúc này, điện thoại của cô bỗng rung lên.