Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 239: Chết em còn không sợ, còn sợ cái này?



“Ngồi, ngồi đâu?”

Giọng cô hơi lắp bắp.

Lục Kiêu cầm cổ tay kéo cô tới. Làn khói chầm chậm phả ra từ miệng anh, thổi vào đầy mặt cô. Trong làn khói mông lung ấ7y, Ôn Huyền chỉ cảm thấy hơi thở trên người anh càng khó bắt giữ hơn.

Ánh mắt thâm sâu khó dò ấy cứ nhìn thẳng vào7 cô, mang theo sự nguy hiểm không nói được thành lời.

Bất chợt, anh trầm giọng hỏi: “Em nói xem làm cái gì? Chẳng 2phải em mong ngóng lâu lắm rồi sao?”
“A!”

Ôn Huyền hô lê1n một tiếng, cả người bị kéo lại, đến khi phản ứng lại thì cô đã ngồi trên đùi anh rồi.

Anh lười biếng cầm điếu th2uốc gác tay lên cửa sổ xe.
Câu này nghe thật sự rất đểu, anh híp mắt, nói tiếp: “Cảm nhận được rồi chứ?”

Không biết là vì cậu ấy, hay là nguyên nhân nào khác, Ôn Huyền chỉ thấy đầu mình như nổ tung, toàn thân muốn bốc cháy.

Cô thấy người mình nóng ran, nỗi sợ hãi vô danh dần dần xâm chiếm nỗi lòng cô, anh như vậy khiến cô lạ lẫm, sợ hãi, và bủn rủn.
Vừa nói, cô vừa định xuống khỏi người anh.

Nhưng anh lại giữ chặt tay cô, kéo cô lại và ghì chặt trong lòng mình, cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Giọng nói bị thuốc lá mơn trớn, vừa trầm lại vừa khan. Anh nhìn cô giãy giụa, kề sát vào tai cô, nói: “Em không muốn là chuyện của em, anh muốn là được.”
Hơi thở của Ôn Huyền trở nên hỗn loạn và dồn dập, trong mắt là sự bất an lo sợ với những điều mình chưa biết.

Hiện tại cô không muốn nhìn thấy anh, bởi vì Lục Kiều như vậy quá xa lạ, rõ ràng vẫn là anh, nhưng lại có hơi hướng tàn nhẫn sắc bén.

Cứ như thế nếu cảm xúc đang bị áp chế ấy mà bộc phát ra thì anh sẽ giết cô vậy.
Mặt cô tái nhợt, một tay đè lên ngực anh, khó khăn nuốt nước miếng: “Đừng, đừng như vậy, Lục Kiêu, em sợ lắm.”

Cô vừa dứt lời, Lục Kiêu lập tức cười lạnh, như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm. Anh nhét điếu thuốc vào miệng, nhìn cô chằm chằm.