Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 271: Lục cẩu chủ động



Trong chiếc xe việt dã cuối cùng, trên ghế phụ bên cạnh người đàn ông.

Chả mấy khi chú cún con bơ phờ thế này, đột nhiên nghe tkhấy tiếng gì đó, hai tại nó dựng đứng lên, đồng thời ngồi thẳng dậy.

Cái đầu nhỏ của nó dướn lên, cẩn thận nghe tiếng động xuncg quanh. Lục Kiêu nhìn cảnh tượng xảy ra bất ngờ ấy.

Anh nhắm mắt lại, buột miệng chửi thể một tiếng: “Đệch!”

Con chó này thành tinh mất rồi!
Lúc này, Ôn Huyền thấy chú cún chạy lại, cô mừng rỡ vươn tay ra, chú cún nhảy tọt vào lòng cô, lăn lộn và liếm láp cô.

Cách biểu đạt nỗi nhớ mong dạt dào của nó khiến cô sắp đầu hàng rồi.

Cô vừa cười vừa trêu chọc nó.
Lúc này, nó ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, không còn sủa nữa.

Lục Kiêu nhìn người đang đi tới, huyệt Thái Dương giật giật.

Anh thử buông chú chó con ra.
Ừm, quả thực là thon dài chắc khỏe.

Ôn Huyền tiếp tục ngước mắt lên, nhìn người mặc áo jacket đen trước mặt, cổ áo của anh kề sát vào yết hầu.

Hình như anh gầy đi rồi, trong đường nét trên khuôn mặt càng thêm góc cạnh.
Nó kích động như được cho ăn sau bao ngày đói lả vậy.

Nghe thấy tiếng sủa, Ôn Huyền lập tức nhìn sang, quả nhiên thấy chú chó con đang áp sát vào cửa sổ kêu gâu gâu.

Cô mừng rỡ, vội vàng chạy tới.
Nhưng trong lúc chạy, cô nhìn thấy chú cún đang bám vào cửa xe đột ngột biến mất, như thể bị ai đó kéo xuống.

Lúc này, trong xe việt dã, Lục Kiêu đỏ cả mang tai, bịt miệng chú chó con, nhỏ giọng nói: “Không được sửa nữa, ngồi xuống ngay cho tao!”

Chú cún kêu đư, cái đuôi đang hưng phấn đung đưa cũng dừng lại không dám vẫy nữa, đôi mắt đen to tròn sáng ngời.
Ngờ đâu ngay sau đó lại xảy ra một chuyện khiến trái tim người ta đập thình thịch.

Anh vừa buông tay, chú cún lập tức lao ra khỏi cửa kính xe đang mở một nửa.

Nó cứ sủa gâu gâu luôn miệng, vọt thẳng về phía Ôn Huyền.
Nắng chiếu vào ngọn núi phía xa, ánh lên chóp mũi cao thẳng của anh, làm đôi mắt hẹp dài càng thêm đen láy và thâm thúy.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Đã bao lâu rồi không gặp nhau? Cô không nhớ rõ nữa.

Cô chỉ biết rằng, mỗi một ngày vắng anh đều là nỗi dằn vặt.