Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 292: Em muốn gặp anh, chào tạm biệt lần cuối



Cô đi theo chị Linh lên xe nghỉ ngơi, nhưng lần này chị Linh lại phát hiện ra tâm trạng của cô không tốt.

Quả thực là tâm trạng c1ủa Ôn Huyền rất ngột ngạt.

Có lẽ là bởi vì quá mức nhập vai, cô khó có thể đi ra được, hoặc cũng có thể cảnh quay này đã làm cô 2liên tưởng đến ai đó. “Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nhìn núi tuyết bạt ngàn ở cách đó không xa, cùng với những cây thông và sa mộc ở xung quanh, hơi thở vẫn hơi rối loạn, nói: “Anh đang làm việc.”

Ở đằng sau anh là một căn nhà gỗ nhỏ rất đẹp, trên cơ bản đã thành hình.
Nhưng lần này, ngoài giọng nói thì Ôn Huyền còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của anh, hình như đang làm việc gì rất tốn sức.

Tiếng thở dốc cứ ngắt quãng, từng tiếng, từng tiếng một...

Ôn Huyền bất giác nín thở, trong đầu bắt đầu hiện lên cảnh lồng ngực rắn chắc của anh phập phồng lên xuống.
Nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cô, thấy tâm trạng cô rất nặng nề, chị Linh bèn đưa túi giữ nhiệt và nước nón7g cho cô, sau đó xuống xe, để lại không gian yên tĩnh cho cô:

“A Huyền, em nghỉ ngơi đi, bây giờ quay xong, chúng ta cũng có thể7 trở về rồi.”

Chị ấy vừa đi là trong xe lại chìm vào sự yên tĩnh.
Ôn Huyền nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế.

Bên t2ại chỉ còn lại tiếng gió thổi ngoài cửa sổ xe.

Cô cố gắng bình phục cảm xúc trong lòng, cuối cùng lấy điện thoại ra, nhập một dã0y số mà cô đã thuộc lòng rồi ấn gọi đi.
Khoảng thời gian qua anh thường xuyên tới đây, thậm chí đến tối còn dựng lều ở lại đây.

Vịn tay vào lan can gỗ và đi lên bậc thang, mở cửa ra sẽ thấy một căn phòng vuông vức, tuy rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ gọn gàng, thậm chí bên trên còn có một cái gác xép nhỏ.

Cạnh chân anh là những công cụ muôn hình muôn vẻ, ví dụ như cửa điện gì đó.
Một giây, hai giây sau...

“A lô, sao vậy?”

Bên kia không để cô đợi quá lâu, bắt máy rất nhanh.
Nghe vậy, Lục Kiêu cũng cười vì một tiếng, cuối cùng nói một câu: “Anh đang làm gì ạ? Em sẽ biết thôi.”

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại cách xa tai, đưa nó vào khoảng không.

Ôn Huyền nhanh chóng nghe thấy tiếng gió thổi ở đầu bên kia.