Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 330: Đội trưởng lực học thói xấu



Cô đang nằm mơ sao?

Cảm giác ấy càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thật.

Ngoài song cửa sổ có một cái cây rất to, tán lá su1m sê, trên đó phủ một lớp tuyết, gió thổi qua làm tuyết bay tán loạn. “Anh đây.”

Anh đây...

Giọng nói chân thật vang lê0n bên tai, như một dòng điện xẹt qua, khiến da đầu cô tê rần.
Chắc không phải cô vẫn đang mơ đấy chứ? Chẳng phải anh đang ở vùng Thanh Hải xa xôi, xử lý chuyện của mẹ Trát Tây sao?

Sao cô chỉ ngủ một giấc, thức dậy đã nhìn thấy anh thế này?

Có thể là bởi vì xung quanh hơi tối, vậy nên cô chẳng biết là mơ hay thật nữa.
Ôn Huyền dân tỉnh táo lại, bỏ tay ra khỏi mắt, sau đó mở mắt ra.

Khuôn mặt của anh lập tức đập vào mắt cô.

Sống mũi cao, khuôn mặt thon dài, ngũ quan sắc sảo, tất cả đều hiện ra trước mắt cô.
Lục Kiêu cong môi nở nụ cười, dường như rất hài lòng với những gì đang chứng kiến.

“Um...”

Ôn Huyền chống tay ngồi dậy. Cô dụi mắt, dáng vẻ mơ màng vô cùng đáng yêu, giọng nói hơi khàn,
Trên hành lang treo một ngọn đèn đêm, tia sáng xuyên qua khung cửa 2sổ, chiếu vào trong phòng, in hai hình bóng đang hòa vào nhau lên bức tường.

Hình như ai đó đã vén một góc chăn ấm áp lên.

Ôn Huy7ền đang mơ mơ màng màng, không biết cảm nhận được điều gì, mu bàn tay cô đặt lên mi mắt, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Đúng lúc này, anh đột nhiên rút tay ra khỏi chăn.

Ngón tay anh mơn trớn gò má của cô, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên: “Sao vậy? Ngủ dậy mà quên luôn anh à?”

Rõ ràng trong mơ, cô còn gọi tên anh.
“Anh về thật rồi à!”

Lúc ngồi dậy, cô không chú ý tới cổ áo rộng rãi lập tức trũng xuống, để lộ ra bờ vai trơn bóng trắng ngần, khiến “người khác” nhìn mà ánh mắt phải tối lại.

Lục Kiêu kéo chăn lên che cho cô, sau đó nói: “Không phải anh thì còn là ai, anh từ Thanh Hải về rồi.”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó vào tai cô.