Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 337: Đời này chỉ cần cô



Trước kia trong mắt anh không có một cô gái nào, sau này cũng không thể có ai khác, đời này anh chỉ có cô.

Cũng chỉ1 có cô mới giống hạt giống cây anh túc đến thế, đâm chồi nảy nở trong tim anh, khiến anh say mê. Chỉ có thể nói là bà rất may mắn, không chỉ con trai thích Ôn Huyền, mà ngay cả bản thân bà cũng vô cùng thích.

Trong khu tổ hợp viện rộng rãi, hành lang treo đèn, trên tán cây và mái nhà đều phủ một lớp tuyết dày, nhiệt độ bên ngoài sắp xuống âm hai mươi độ rồi, nhưng trong phòng lại là một bầu không khí vui vẻ đầm ấm.
Bà nhìn cậu con trai cao to anh tuấn của mình, rồi lại nhìn cô con dâu thông minh xinh đẹp, vui như mở cờ trong bụng, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp đôi, đồng thời cũng không quên gắp thức ăn cho Ôn Huyền.

Ông Lục ở bên cạnh mở miệng: “Toàn là người nhà cả mà, đừng khách sáo. Bác gái con ít xuống bếp lắm, một năm chỉ được vài lần thôi, lần này con ăn nhiều vào.”
Cô chỉ đứng lên, nhã nhặn 7rót một chén trà cho ông Lục.

Ông Lục cười nói cảm ơn, sau đó nhìn cô, ôn hòa nói: “Có phải gần đây con quay phim 2bận lắm không? Nghe Lục Kiêu nói con cũng vừa từ Thanh Hải về, quay phim ở đó vất vả lắm nhỉ.”
Xin hỏi anh đây đã làm sai điều gì mà phải hứng chịu cú sốc này?

Trong lúc trò chuyện, thức ăn được bưng lên đầy đủ, bà Lục cũng ngồi xuống giữa ông Lục và Ôn Huyền.
Ông Lục và Lục Ki2êu đều không phải kiểu người hay nói, may mà có Thẩm Mộc trò chuyện với ông Lục, khuấy động bầu không khí.

Ôn Huyề7n còn đang chột dạ về chuyện mang thai nên không dám nói nhiều, sợ ai hỏi mình điều gì.
Xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, không những là ngôi sao nổi tiếng, mà còn tự mình mở công ty.

Nhưng những điều đó chưa phải là quan trọng nhất. Trong giới showbiz có đủ kiểu người, rồi như mớ bòng bong. Vậy mà Ôn Huyền vẫn duy trì được nguyên tắc sống của mình, giữ được một cái đầu lạnh. Gần bùn
Nói đến đây, ông ấy0 dừng lại một lát rồi mới tiếp lời: “Nhưng con tới Bắc Kinh rồi thì cũng dễ thôi, khoảng thời gian tới con có thể về nhà ở,lúc nào đi quay phim sẽ có tài xế đưa con đi.”

Ôn Huyền nóng bừng mặt, cô nhìn Lục Kiêu, hệt như một cô gái nghe lời: “Con cảm ơn bác, nhưng Lục Kiêu về rồi, con sẽ nghe theo anh ấy ạ. Anh ấy ở đâu thì con ở đó.”
mà chẳng hôi tanh mùi bùn, điều đó thật sự rất hiếm có.

Dù sao hôn nhân cũng không phải chuyện đùa, chẳng lẽ bọn họ lại cho phép con trai mình tùy tiện tìm một cô nào trên đường để kết hôn sao?