Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 356: Biến cố bất ngờ



Ôn Huyền mở miệng nói: “Lục Kiêu, cảm ơn anh.”

Cô thật sự cảm ơn, bởi vì anh đã cho cô một tương lai, một cuộc đời kmới, để cô biết rằng, thì ra đời cuộc cô cũng có thể tốt đẹp đến thế.

Cánh tay của người đàn ông đằng sau vòng quac eo cô. Anh tựa đầu vào cổ cô, hôn nhẹ vào tai cô, khàn giọng thì thầm bên tai cô: “Đừng bao giờ nói lời cảm ơn, Ôn Huyền.a Em là người của anh, một người mà anh yêu Những chùm ánh sáng ấy chiếu vào người bọn họ, in bóng hai người lên cửa sổ sát đất.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của một cô gái chạm vào bàn tay đang đặt trên eo mình, nghiêng đầu đắm chìm với người mình yêu...

Vầng trăng trên trời cao hòa vào ánh đèn nơi nhân gian, triền miên và lưu luyến.
thương, em có thể mạnh dạn làm bất cứ chuyện gì em muốn.”

Lục Kiêu không phải một người dễ rung động. Nhưng một khi có người làm anh rung động và chiếm giữ trái tim anh, vậy thì sẽ là cả một đời.

Nghe câu nói ấy, trái tim Ôn Huyền run lên, như sắp tan chảy thành một vũng nước.
“Sao thế: Xảy ra chuyện gì à anh?”

Thấy vẻ mặt của anh thay đổi hẳn, Ôn Huyền cũng sốt ruột, cô vội vàng nói.

Lục Kiêu nhìn vào điện thoại, nghiêm túc nói: “Lát nữa, anh dừng xe vào lề đường, em tự bắt taxi về nhà trước. Anh đi xử lý một vài chuyện, em đừng lo, không sao đâu.”
Thẩm Mộc gọi điện thoại cho anh, nói là đã tìm được tên tội phạm đã chuyển tiền cho em gái gã đàn ông họ Ngô.

Thẻ của gã bị đóng băng, thẻ của em gái gã nhận được năm trăm ngàn, người đã gửi tiền cho gã, cho dù không phải là kẻ chủ mưu đứng sau thì cũng không thoát được liên quan.

Lúc này, Ôn Huyền chẳng cần nghĩ ngợi gì cả, cô biết nếu có đòi đi theo, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Vốn dĩ Ôn Huyền và Lục Kiêu định về tứ hợp viện, kết quả trên đường đi, Lục Kiêu bỗng nhận được một cú điện thoại.

Nghe hết nội dung trong điện thoại, sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc.

Sau vài tiếng “Ừm”, cuối cùng anh nói: “Chờ tôi, tôi sẽ tới ngay.”
Suy nghĩ vừa dâng lên trong đầu lập tức bị anh dập tắt. Cô sẽ không quên, lần trước vì can thiệp vào chuyện của anh, cô đã phải trả giá như thế nào.

Lúc này, cô hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra mấy chữ: “Em chờ anh.”

Nơi này không phải là Khả Khả Tây Lý, mà là Bắc Kinh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu.