Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 386: Khiến anh mê muội



Ôn Huyền vừa tắm xong. Cô quấn khăn tắm ra ngoài, thấy Lục Kiêu đang nghiêm túc gọi điện thoại, chỉ nhìn cô một cái rồi kđánh mắt sang hướng khác ngay.

Đôi mắt Ôn Huyền lóe lên. Đang nói dở thì tiếng của Lục Kiêu im bặt lại.

ở đầu bên kia điện thoại, tự nhiên không thấy đại ca mình nói gì nữa, Tang Niên không hiểu ra sao: “A lô, đại ca, sao không nghe thấy gì nữa? Anh bảo em chuyển lời cho ai?”
Tang Niên lơ ngơ: “Đại ca?”

Cậu lại gọi mấy tiếng nữa.
Bắc Kinh, trong một tòa tứ hợp viện ở thủ đô.

Lục Kiêu cầm bàn tay đang tác oai tác quái của cô, kết thúc cuộc gọi rồi đặt điện thoại sang một bên.
Ôn Huyền hơi nhướng mày. Thấy bản thân mình không thể làm anh dao động, cô dứt khoát...

“Tang Niên, cậu truyền đạt những lời tôi vừa nói cho...”
Nhưng hiện giờ đang là nửa đêm, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì nên đại ca của bọn họ mới vội vàng tắt máy như thế?

Mà hình như giọng của đại ca khi nói câu cuối cùng hơi... khàn khàn thì phải.
Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy đội trưởng của mình hít sâu một hơi, sau đó mới tiếp tục nói vào điện thoại: “Không, không có gì, cậu chuyển lời cho chú Cát Trác của cậu. Tôi còn có việc, tắt máy đây.”

“Ở đại ca, đại ca, đại ca...”
Tang Niên không biết đại ca mình bị làm sao, lẽ nào tín hiệu kém à? Sao lại không nghe thấy gì cả.

Nhưng đang nghĩ tới đây thì cậu lại nghe thấy tiếng hít thở của đàn ông trong điện thoại, đã thế còn khá nặng nề nữa.
Nhưng lúc này không giống với thời điểm đông người như khi ở trong nhà hàng, anh không ngăn cản hành động của cô.

Lục Kiêu vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại. Anh nhìn hành động của cô, sau đó lại quay mặt đi.
Tang Niên còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp hỏi thì bên kia đã tắt máy rồi.

Ở vùng Thanh Hải xa xôi, trong Khả Khả Tây Lý, Tang Niên nhìn chiếc điện thoại trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cậu còn muốn hỏi là bao giờ đại ca trở về, chuyện giữa anh và chị Huyền thế nào rồi.

Sắp Tết đến nơi rồi, không biết bọn họ quyết định ăn Tết ở đâu chưa.
Anh nhìn Ôn Huyền đăm đăm: “Anh đang gọi điện thoại mà em làm chuyện đó, chắc em thích ăn đòn rồi.”

Ôn Huyền cổ rút tay mình ra. Cô nhướng lông mày lên, ánh mắt vừa quyến rũ lại vừa ngây ngô. Cô nói bằng giọng mềm mại: “Sao thế? Anh sợ bọn họ nghe thấy tiếng hít thở của anh à?”