Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 474: Đội trưởng lục, em tới tìm anh đây (3)



Anh nhìn ra được, đây đúng là tác phong nói chuyện của cô.

Ôn Huyền không sao cả.

Lục Kiêu gõ bàn phím, n1hập rồi lại xóa mấy lần liền, chỉ cảm thấy rất áy náy, không biết phải đối mặt với cô thế nào. Lẽ nào anh không ở khu trực thuộc?

Ôn Huyền nghi hoặc, mở định vị ra xem, thấy anh chỉ đang cách mình chừng mấy cây số. Hơn nữa, đúng là anh không ở khu trực thuộc thật, mà là trong một rừng cây.

Ôn Huyền nhíu mày lại. Chuyện gì vậy? Rốt cuộc anh đang ở đâu?
Bên ngoài, gió cuốn tuyết thét gào, rừng cây phía xa xa cũng đung đưa theo.

Lúc này, Lục Kiêu chỉ cách có vài cây số, cô sẽ được gặp anh sớm hơn dự tính.

Ôn Huyền không nhắn gì nữa. Khi Lục Kiêu nói muốn gọi điện thoại cho cô, cô nói là mình đang nấu cơm, không có thời gian, đến tối rồi gọi.
Nghĩ vậy, Ôn Huyền hỏi dò: [Hôm nay anh định đón năm mới thế nào? Không chung vui với người của khu trực thuộc à?]

Lục Kiêu ở bên kia im lặng giây lát rồi nhắn lại: [Có chứ, em cứ yên tâm đi, anh sẽ đón năm mới với mọi người. Hiện tại anh đang ở bên ngoài, đến tối sẽ về.]

Ôn Huyền nhướng mày lên, vô thức ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô phóng to bản đồ lên xem thật kỹ, gần đó còn có hồ và núi.

Cô càng thêm tò mò, sao cô thấy càng ngày Lục Kiêu càng thần bí thể nhỉ?

Lẽ nào anh đang chấp hành nhiệm vụ?
Mặc dù anh hối hận vì không để cô 7đi theo mình tới đây, để cô phải đối mặt với nguy hiểm ở Thượng Hải. Nhưng chuyện đã lỡ rồi, nếu cô lại một mình tới đây2 tìm anh thì anh sẽ càng không lo lắng hơn.

Ôn Huyền biết nhất định anh sẽ hỏi như thế, vậy nên cố tình trả lời:0 [Hừ, xem anh đang ở đâu chứ làm gì! Mấy ngày rồi không liên lạc với em, hay là anh có cô nào ở bên ngoài thật?]

Lục Kiêu trúng kể. Anh thở dài một tiếng, gửi vị trí của mình cho cô, tiện thể nhắn thêm một câu: [Cô nào ở đây? Hiện giờ bên cạnh anh chỉ có không khí thôi, may ra thì gặp được lợn rừng gà rừng cách đây mấy
Kiểm bừa một cái cớ để từ chối anh.

Bất kể thế nào thì cô cũng tới rồi, cứ lén đi xem anh thế nào. Nếu anh không tiện, cùng lắm thì cô đi trước thôi.

Chiếc xe dừng lại ở đoạn đường gần với vị trí của anh.

Ôn Huyền trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.

May mà cách đây không xa có trạm xe buýt, nếu không cô sẽ không tùy tiện xuống xe ở đây.