Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 493: Cô vợ xinh đẹp đón chồng về nhà (3)



Ôn Huyền không nói gì cả, chỉ ôm anh rồi cọ cọ vào ngực anh.

Lục Kiêu luôn như thế, từ chuyện lớn đến chuyện bé đều cẩn thận và để 1tâm như nhau.

Sau một hồi nghỉ ngơi, hai người đi vận động. Đậu xanh!

Chiều này khiến Ôn Hu0yền sững người.

Cô nằm giữa hai cánh tay của Lục Kiêu, nhìn anh lúc lên lúc xuống...
Ôn Huyền bảo anh tắm trước, ai ngờ Lục Kiêu lại nghiêm chỉnh nói: “Tắm chung đi cho đỡ tốn nước.”

Ôn Huyền: “...”

Bọn họ nghèo đến mức thiếu nước tắm sao? Cô vẫn chưa quên lần trước tắm cùng anh đã xảy ra chuyện gì.
Đến giờ nghĩ lại vẫn còn run rẩy.

Mặc dù cô thèm khát cơ thể của anh thật, nhưng cơ thể của Đội trưởng Lục không phải thích là chọc vào được, nếu không thì cô sẽ nửa sống nửa chết cho mà xem.

Thế nhưng, cô có từ chối thế nào thì Lục Kiêu vẫn khiêng cô vào phòng tắm, Ùm một tiếng, Ôn Huyền hét lên, cửa phòng tắm đóng lại.
Lúc hạ thấp xuống, chóp mũi của anh gần như chạm vào mũi cô. Đôi mắt lạnh lùng thâm thúy của Đội trưởng Lục nhìn đăm đăm vào cô, chỉ một lát là cô đã đỏ mặt đến mang tai.

Đù, chết mất thôi, nghe tiếng thở dốc của Đội trưởng Lục kìa!

Ôn Huyền nhích người lên trên, muốn chạy theo đường đó.
Ôn Huyền hơi lười, nhưng Lục Kiêu đã bế cô dậy. Ngày nào cũng 2phải rèn luyện sức khỏe mới được ở bên này lạnh như thế, cô lại không thể tùy tiện ra ngoài, không rèn luyện thì sức khỏe sẽ trở nên yếu đ7uối.

Ôn Huyền làm động tác gập người trên tấm thảm tập yoga. Lục Kiêu tính thời gian cho cô, sau đó lại đạp chân trên không trung.7

Cuối cùng, Ôn Huyền đổ mồ hôi đầm đìa, nằm trên thảm không chịu dậy. Lục Kiêu đang muốn chống đẩy, nhưng chỉ có thể thở dài một h2ơi. Anh trực tiếp nằm rạp xuống, hai tay chống hai bên đầu cô, cứ thế tiến hành chống đẩy.
Nhưng nhích được một nửa người, Lục Kiêu lại giữ lấy cô rồi kéo cô về. Mọi cố gắng lúc trước coi như đổ xuống sông xuống biển! Cô hô lên một tiếng, tiếng hít thở nặng nề của anh vang lên bên tai.

Chống đẩy kiểu gì mà trong đầu Ôn Huyền hiện lên đủ mọi hình ảnh không trong sáng.

Cô không nhịn được, giơ mu bàn tay lên che mắt.
Căn nhà gỗ cách hồ nước không xa, lẳng lặng đứng dưới ánh trăng.

Tuy rằng xung quanh đen kịt, nhưng ở cổng nhà gỗ lại treo một chiếc đèn với kiểu dáng cổ điển.

Trong đêm đông, tia sáng mờ ảo ấy tản ra một chút ấm áp.