Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 496: Chuyện gì nên tới thì vẫn sẽ tới (3)



Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của người đàn ông trung niên để râu trở nên sâu hơn.

Gã đàn ông họ Ngô nhìn sang, hỏi: “Ôkng đi giải quyết con chó bên ngoài hay là gác ở đây?”

Trong mắt người đàn ông có râu hiện lên nét băn khoăn, nhưng cchỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất. Cuối cùng, ông ấy xua tay, nói một cách tùy ý: “Cậu đi xử lý con súc sinh ấy đi.”
Gã họ Ngô không lề mề gì cả, rút con dao găm trong túi ra và đi ra ngoài. Yết hầu ông ấy trượt một cái, cuối cùng nhìn sang nơi khác, đi thẳng lên xe.

Một con người, một con chó, đối với bọn họ, tất cả chỉ như giun dế.

***
Người đàn ông trung niên có râu bất giác siết chặt nắm đấm.

Ông ấy biết, nếu mình đi thì có thể chú chó bên ngoài sẽ không phải chết, nhưng ông ấy cũng chẳng còn cách nào cả.

Ánh mắt của ông ấy chậm rãi chuyển sang người tên Tổng Giám đốc Lý. Lúc này, hắn ta đang bất chấp sự vùng vẫy của người kia, bàn tay đeo găng tay da đen bóp lấy cổ hắn.
Lục Kiêu còn đang lao vun vút trên đường. Vào mùa đông, bình minh đến rất muộn,

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại, đây là địa điểm liên lạc với gián điệp mà anh cài vào.

Nhưng không biết bên kia có xảy ra chuyện gì hay không, đã nửa tiếng rồi mà không thấy ông ấy tới.
Ông ấy chỉ biết trơ mắt nhìn Lý Đình Trạch bóp chết người kia. Đến khi hai chân người đó không còn động đậy gì nữa, ông ấy mới ấn nút kết thúc quay, nhét điện thoại vào trong túi.

Lúc này, bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân, là gã đàn ông họ Ngô đó.

Ở bên trong, Lý Đình Trạch cũng đã kết liễu tính mạng của người thanh niên kia, đang chuẩn bị rời khỏi đây.
Ngoài việc lấy được chứng cứ giết người của Lý Đình Trạch thì người mà anh cử đi nằm vùng cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Lúc này, trên một con đường quốc lộ khác, người đàn ông trung niên đang lái xe, gã họ Ngô ngồi trên ghế phụ, còn Lý Đình Trạch thì lười biếng ngồi dựa vào thành ghế sau.

Gã họ Ngô đang nói chuyện với Lý Đình Trạch, cơ bản là về kế hoạch tiếp theo.