Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 525: Ý chí sống sót của đại đội trưởng lục



Ôn Huyền không biết phải nói gì nữa, đành phải nghe lời anh. Nhưng nhìn theo bóng lưng anh, cô vẫn hô to: “Đã nói rồi đấy nhé, em chờ anh về đónk năm mới!”

Mọi người chia thành hai nhóm, Trát Tây đi cuối cùng. Chuyện khác thì Ôn Huyền không biết, nhưng có một chuyện cô biết rất rõ.

Nếu Tang Niên cứ không chịu chủ động, cho dù Kim Châu có thích cậu đến mấy thì e rằng cũng có một ngày bị người ta giành mất.
Ôn Huyền ra ngoài, nhưng không thấy mọi người vào ngay.

Cô đi ra sân, quả nhiên thấy Lục Kiêu bước xuống từ một chiếc xe việt dã, sau đó Tang Niên ở bên ghế phụ cũng xuống.
Lúc gần tới mười hai giờ, tiếng xe vang lên bên ngoài, ánh đèn xe chiếu vào.

Ôn Huyền nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ánh sáng lấp lóe, cô lập tức đứng lên đi ra ngoài. Kim Châu và tất cả mọi người cùng đi ra, muốn xem mọi người có sao hay không.
Tang Niên ơi là Tang Niên, thằng nhóc trẻ trâu như vậy làm sao mà biết quan tâm chăm sóc bằng Trát Tây được, chẳng trách lại phải nổi giận, nhưng chắc cũng tự giận mình nhiều hơn.

Giận vì mình không biết dỗ dành con gái, chỉ biết hậm hực như thế.
Tự cậu hờn dỗi một mình, không biết là đang giận người khác, hay là đang giận chính mình.

Lục Kiêu khởi động xe. Nhìn dáng vẻ ấy của Tang Niên, anh không tỏ thái độ gì cả, chỉ thản nhiên nói một câu: “Lời nhắc thân thiện, đập hỏng cửa là phải mấy mấy ngàn tệ để sửa đấy.”
Khóe mắt Tang Niên giật giật.

***
Nhưng sau khi Lục Kiêu và các đội viên đi rồi, khu trực thuộc trở nên quạnh quẽ hơn nhiều.

Kim Châu đang cầm một chiếc túi rút có chữ “Phúc”, là của Trát Tây đưa cho cô.
Đến ngày đó, chính cô cũng sẽ phải thất vọng với cậu chàng mất thôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhoáng cái đã hơn mười một giờ. Ôn Huyền không có tâm trạng đầu mà xem ti vi, chỉ nghĩ xem bao giờ Lục Kiêu mới về.
Vả lại, không biết người phụ nữ mất tích là ai nữa.

Mất tích lúc nào đã đành, lại đúng vào đêm giao thừa, không hợp lý chút nào.
Lúc Ôn Huyền hỏi, Kim Châu nhỏ giọng hỏi: “Anh Trát Tây nói, năm nay em thi đại học, anh ấy đã bảo mẹ đi xin túi phúc này về cho em, nói là có thể phù hộ em thi cử thuận lợi.”

Ôn Huyền nghe mà cảm thấy thích thú.
Đằng sau còn có một chiếc xe nữa, bên trong là Trát Tây và những đội viên khác.

Ôn Huyền thấy chiếc xe việt dã cuối cùng còn có kéo theo một chiếc BMW SUV màu trắng, cô bất giác nhíu mày lại.