Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 536: Vị ngọt mà đội trưởng lục cho cô (1)



Cái gì mà người yêu cãi nhau, cô ta bị bỏ lại nơi hoang dã, tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi.

Người mà hắn ta nhắm tới chính là Đội tr1ưởng Lục của khu bỏ hoang. Cô đã từng quay rất nhiều phim, nhưng đây là lần đầu tiên viết kịch bản.

Cô viết rất nhập tâm, thường xuyên quên ăn quên ngủ. Có đôi khi, Lục Kiêu gọi cô xuống ăn cơm mà cô còn không xuống, anh đành phải mang lên cho cô.
Lục Kiêu xoay người xuống dưới nhà, ở bên dưới nói vọng lên: “Muốn thì xuống đây.”

Đúng lúc Ôn Huyền đang bí ý tưởng, không biết phải viết thế nào nữa, thế nên dứt khoát xuống dưới tìm anh.
Anh muốn xem kịch bản của cô, nhưng vừa đụng vào là Ôn Huyền lập tức gập laptop lại.

Cô kiên quyết nói là hiện tại chưa thể cho anh xem được.
ở trên gác xép, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ đối mặt với cửa sổ rộng lớn, ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, linh cảm cứ trào dâng ngùn ngụt.

Tuy rằng Lục Kiêu quở trách cô không nghỉ ngơi đúng giờ, nhưng vẫn đau lòng cho cô, sợ cô quá mệt mỏi.
Nhoáng cái đã sắp đầu mùa xuân. Nhiệt độ ở Thanh Hải vẫn còn rất thấp.

Khoảng thời gian qua, Ôn Huyền không kiên trì rèn luyện nữa, ăn uống xong là viết kịch bản. Không biết có phải ảo giác hay không mà khi nhìn vào gương, cô thấy mình đầy đặn hơn nhiều.
Tóm lại, bọn họ sẽ còn 2gặp lại nhau, trong một tương lai không xa.

Người đàn ông nhìn cô chị gái bên cạnh mình.
Lục Kiêu không quan tâm cô có béo lên hay không, so với sự mảnh mai lúc trước thì anh thích cô như thế này hơn.

Khí sắc hồng hào, người cũng... mềm hơn.
Sau đêm giao thừa không lâu, hai người lại về căn nhà gỗ nhỏ.

Thoắt cái mà kỳ nghỉ dài hạn đã 7qua hơn một nửa trong căn nhà gỗ ấy. Khi mùa xuân tới là cô phải rời khỏi nơi này.
Cô lưu luyến nơi này, cả người và phong cảnh ở đây2. Mặc dù rất lạnh, nhưng chỉ cần có Lục Kiêu là cô luôn cảm thấy ấm áp và an toàn.

Trong khoảng thời gian yên bình này, hai người luô0n dậy sớm ăn sáng, sau đó làm việc vặt. Hằng ngày Ôn Huyền nằm đọc sách trên ghế bập bênh, ngoài ra còn nghiêm túc viết một cuốn kịch bản.
“Cái gì?”

Ôn Huyền sửng sốt.
Hôm nay, Lục Kiêu bảo cô rèn luyện, nhưng cô lại rất lười: “Lần nào cũng chỉ có mấy bài tập ấy, chán chết.”

Ai ngờ lần này Lục Kiêu lại nói với cô: “Có muốn đi trượt băng không?”
Mặc dù khá tò mò, nhưng Lục Kiêu tôn trọng ý kiến của cô.

Không xem thì thôi, rồi sẽ có ngày anh biết.