Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 62: Tán tỉnh bất chấp



Có thật là một cái tên tùy tiện nghĩ ra không?

Lục Kiêu: “...”

Ở trong homestay theo lối kiến trúc Tây Tạng, Ôn Huy1ền cầm điện thoại ngã vật xuống ghế xô pha, cười như một con ngố. Anh sẽ đáp lại thế nào?

Qua mấy phút, bên kia mới nhắn lại:

[Vẫn chưa.]
Cô vội trả lời: [Có muốn thím giới thiệu một người cho cháu không?

Liệu Lục Kiêu có đồng ý không?

Cô chủ động năm lần bảy lượt mà anh không hề dao động, chắc chắn anh cũng sẽ từ chối những người khác.
Có phải cô đã bộc lộ tâm tư quá rõ rồi không? Liệu anh c2ó phát hiện ra không nhỉ?

Cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời.

Muốn để anh biết mình là ai, nhưng lại sợ anh bi7ết.
Gửi xong, cô vừa cười khúc khích vừa cầm 2điện thoại nằm trên xô pha, tư thế giống hệt một chú sóc con.

Chẳng mấy chốc, bên kia gửi tin: [Có phải thím Thượng, Cục L0âm nghiệp, bạn hối tiểu học của ông cụ Lý phụ trách văn thư nhà tôi không?

Ôn Huyền đọc được là lập tức buột ra một tiếng “vãi chưởng”.
Lục Kiêu đọc tin cô gửi, ánh mắt sâu thẳm, gõ rồi lại xóa, cuối cùng gửi đi một chữ.

Ôn Huyền chỉ cảm thấy bực bội khó chịu, chẳng lẽ anh thật sự sẽ đồng ý qua lại với những cô nàng khác?

Không biết nghĩ tới điều gì, cô hít một hơi thật sâu, cắn răng tiếp tục gõ chữ:
Thím

Anh coi cô là một người phụ nữ trung niên thật hả?!

Chẳng lẽ ở Cục Lâm nghiệp thực sự có người có tên đó hay sao?
Lúc này, cô nhận được tin nhắn.

Lục Kiêu:[...

Anh không nói gì, chỉ gửi một loạt dấu chấm lửng.
Ôn Huyền đọc, tay lại gõ nhanh trên màn hình:[Sao thế, không nhớ tôi là ai à?]
Nhưng như vậy cũng tốt, xem như cô che giấu thành công rồi.

Cô điều chỉnh lại trạng thái, tay gõ lạch cạch: [ y da, thím là thím Thượng đây. Tiểu Lục à, thím muốn hỏi cháu là cháu đã có bạn gái chưa?]

Lúc gửi tin nhắn đi, Ôn Huyền vô thức nín thở.
Xem anh sẽ nhắn lại thế nào!

Trong khách sạn, Lục Kiêu đi rửa mặt, lúc ra ngoài mới xem tin nhắn của cô, anh chìm vào im lặng: “...”

Lục Kiêu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu rồi mới gửi lại dấu [?]
Ôn Huyền còn đang suy nghĩ thì bên kia đã gửi tin nhắn tới.

Cô đọc mà thộn mặt ra.

[Được.]
[Là thế này, thím Thượng của cháu vừa ly hôn với ông bạn già không lâu, bây giờ đang độc thân. Từ lần trước gặp cháu, người ta cứ tương tự mãi...]

Sau khi gửi tin nhắn đi, Ôn Huyền đọc lại tin nhắn này,nở nụ cười xấu xa.

Này thì đồng ý này!
Một dấu chấm hỏi duy nhất, nhưng chứa đựng biết bao ý nghĩa.

Mà lúc này, Ôn Huyền mặc áo choàng tắm nằm trên ghế :

pha, cô khẽ cắn môi rồi gõ một hàng chữ:

Cô: [Không sờ được cơ bụng của cháu làm thím ngủ không ngon.]

Lục Kiêu: “...”

Nhìn chòng chọc mấy giây, anh cúi đầu liếc nhìn cơ bụng tám múi săn chắc của mình.