Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 67: Hết sức căng thẳng!



Ở góc tường, lớp vôi ve cũng đã bong tróc, lộ hết lớp xi măng bên trong, mặt đất còn bẩn hơn nữa.

Vùng này thường xuyên có bão cát lớn nên kdưới góc tường và trên bệ cửa sổ đều bị phủ một lớp bụi dày.

Lục Kiêu cứ thế bước lên cầu thang. Cầu thang rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bcước chân của anh ra thì không còn âm thanh nào khác. Một tên tóc vàng đứng dựa người vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, giơ chân đạp lên chỗ tay vịn đổi diện, chặn đường đi của anh, trong tay tên này còn cầm một cây gậy gỗ gắn đinh.

Gã còn lại là một tên mập mạp đầu trọc, từ cổ xuống tay đều có hình xăm, gã mập đứng đối diện với tên tóc vàng, cầm con dao găm và nhìn anh đầy hung tợn.

Ánh mắt của cả hai không ngừng quan sát Lục Kiêu.
Thấy hai người kia nhìn mình, anh đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, mang theo vài phần khinh thường và châm chọc.

“Mày cười cái gì đó thằng kia?”

Gã đầu trọc nổi giận, tiến lên trước một bước.
Đầu ngón tay của Lục Kiêu cầm điếu thuốc, anh ngửa đầu phả ra một hơi, lạnh lùng nhìn hai tên đó, chậm rãi nói: “Cười thì sao? Sao nào, chúng mày muốn đánh nhau hả?”

Có vẻ như anh không hề sợ gậy định và dao găm trong tay bọn chúng, còn thấy nó buồn cười nữa. Nghe hết câu nói của Lục Kiêu, hai người nọ liếc nhìn nhau.

Sau đó, tên tóc vàng nói: “Mày tới đây làm gì?”

Nếu đây là người đang rình rập bọn chúng, thì ắt phải hiểu bọn chúng chặn ở đây làm gì. Không chỉ như thế, bọn chúng nhất định sẽ cho người này có đến mà không có về:

Trong lúc hai bên giằng co, bên ngoài bỗng xuất hiện một bóng người.

Ôn Huyền thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. Cô đuổi theo anh suốt dọc đường, nhưng tới chỗ này thì hoàn toàn mất dầu.

Ôn Huyền nhìn xung quanh, dường như muốn tìm dấu vết mà người kia để lại.