Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 71: Thời khắc nguy hiểm



Nghe thấy tiếng động, đám người đang chơi bài bên trong đứng dậy ngay tức khắc, ngoại trừ cái người tên anh Ngô kia.

Lúc nhìn rõ ngườ1i vừa mới tới là ai, gã đầu trọc run rẩy vươn tay ra chỉ, mở to đôi mắt như rất khiếp sợ: “Mày, mày...”

Lục Kiêu đứng dậy, thân hình2 cao to che khuất ánh sáng ngoài ban công, khiến khuôn mặt anh chìm vào bóng tối, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo âm u hệt như diêm vương 7đến từ địa ngục. Ngay khi gã cầm con dao xông đến trước mặt Lục Kiêu và chuẩn bị chém xuống, Lục Kiêu lập tức nó sang một bên, thuận thể tóm lấy một cánh tay của gã, mạnh mẽ giơ đầu gối lên thúc vào bụng gã.

Gã đau đớn thả lỏng bàn tay làm con dao phay rơi xuống, đâm thẳng vào chân mình, sau đó chỉ biết ôm chân gào khóc thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh này, gã đầu trọc ở trong phòng khách lập tức nổi giận, gào lên một tiếng rồi xông lên vung một cú đấm.
“Cái đệch! Không ngờ lại là thằng này! Chúng ta bị nó chơi rồi, anh Ngô, nó chính là thằng đã xuất hiện ở hành lang đó!”

Nói xong, gã nhanh chóng túm lấy một tên rồi xông lên trước.

Tên tóc vàng cầm dao phay đâm về phía Lục Kiêu, khuôn mặt dữ dằn, la lớn: “Chó chết! Mày dám lừa bọn tao, hôm nay cho dù mày có là ai đi chăng nữa thì tao cũng sẽ không để mày bước ra khỏi cánh cửa này.”
Khi cú đấm lao tới, Lục Kiêu không né tránh mà dùng một tay chặn nắm đấm của gã lại, tay còn lại nắm chặt thành đấm, xen với tiếng gió sắc bén đánh mạnh vào khuôn mặt bị mảnh vỡ thủy tinh ghim vào của gã.

Ngay lập tức, cả người gã bay ra ngoài, mảnh kính vỡ cũng hoàn toàn đâm sâu vào da thịt của gã.

Gương mặt này nát bét rồi!

Anh giải quyết được hai người chỉ trong chớp mắt, cả bọn trong phòng lập tức nhìn nhau, một lát sau, bốn tên mặt mũi hung tợn cầm mã tấu xông tới.

Cả đám đều là một lũ tàn nhẫn dã man, một lũ ác ôn không có lương tâm, thấy người bắt chúng mò tới tận đây thì tên nào tên nấy ra tay cực kỳ tàn nhẫn, dường như cú nào cũng muốn lấy mạng của anh.

Mà lúc này, tên đàn ông áo xám và người được gọi là anh Ngô vẫn ngồi yên trên bàn nhìn cảnh tượng này.

“Anh Ngô, chúng ta mau trốn đi, em nhận ra thằng đó rồi, nó chính là người đã bắt Trang Tử!” Thấy người đàn ông này ra tay quyết đoán lại sắc bén như thế, tên áo xám biết ngay là người trong nghề, giọng nói bất