Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 710: Đội trưởng lục tiêu chuẩn kép (2)



Lý Tại Quân ngắt lời Thẩm Mộc, đôi mắt ứng đỏ nhìn anh, chất chứa sự phức tạp, chậm rãi nói: “Đây là chuyện của hai chúng ta, không thể để m1ột mình anh gánh vác được. Là tại em... không tốt.”

Giờ khắc này, Lý Tại Quân không muốn xoắn xuýt vì sao anh lại thích cô nữa.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra rằng... mình không thể thoát ra được nữa rồi. Thân thể mềm mại của Ôn Huyền và tới. Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa sát vào người anh.

Cơ thể cô vừa thơm vừa mềm, giọng nói dịu dàng đến thế, đôi mắt như đầm nước, thằng đàn ông nào mà chịu nổi.
Ai ngờ anh lại nói một câu: “Nó không về.”

Sau đó, bà Lục hỏi gì anh cũng không trả lời nữa.
Nhưng lúc này, có một cô nhóc đang ngồi trên đùi người đàn ông đó. Anh ôm chặt eo cô, cúi đầu chiếm đoạt cô. Mới đầu cô nhóc tóc ngắn chỉ biết ngẩng đầu hứng chịu. Nhưng dần dần, cánh tay của cô cũng chậm rãi ôm lấy cổ của người đàn ông.

Cô nhắm mắt lại, đáp trả anh một cách trục trặc vụng về, đôi mắt ướt át nhắm lại.
Lục Kiêu nhìn cô. Chỉ lát sau, anh khẽ thở dài một tiếng, cầm tay cô rồi nhỏ giọng nói: “Không có gì, không sao đâu.”

Anh chỉ cảm thấy củ cải nhà mình bị heo ủn đi mất thôi.
Buổi tối, trong lúc ăn cơm, Lục Kiêu chẳng nói chẳng rằng. Bà Lục hỏi đi hỏi lại anh: “Quân Quân đầu? Con bé ở lại ký túc xá ăn mấy thứ đồ không có dinh dưỡng đó thật hả?”

Con trai mình vừa bước vào cửa phòng phía Bắc là bà lập tức hỏi thăm Tiểu Quân.
Ôn Huyền nhìn anh không chớp mắt. Mãi tới lúc Lục Kiêu tới gần mép giường và vén chăn lên, cô mới đặt quyển sách xuống rồi nhích tới gần.

“Chồng, hôm nay anh làm sao thế? Ai chọc anh không vui?”
Ai cũng nhìn ra được rằng tâm trạng của Lục Kiêu không tốt.

Trước lúc đi ngủ, Ôn Huyền mặc chiếc áo ngủ rộng rãi, ngồi trên đầu giường, đọc sách dưới ánh đèn bàn. Đến tận khi tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra, cô mới bất giác ngẩng đầu nhìn sang. Đội trưởng Lục chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng rãi dài đến đầu gối, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
Cô chậm rãi giơ tay lên, chạm nhẹ vào gò má bầm7 tím của anh. “Em xin lỗi. Em cũng có lỗi...”

Đôi mắt to tròn của cô như phủ một lớp sương, dần dần ngưng tụ thành giọt nước trong 7hốc mắt, đang chực chờ trào ra, khiến người ta đau lòng. Tổng Giám đốc Thẩm bị mắng quen rồi, đâu có thấy cô như thể bao giờ. Anh của thầm 2một tiếng, sau đó trực tiếp cúi đầu xuống, giữ chặt gáy của cô, ngăn cái miệng nhỏ của cô lại.