Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 714: Chương 717



Mặc dù đeo kính râm, nhưng nó không thể làm lu mờ vẻ đẹp của cô.

Sắc mặt cô hồng hào. Tuy rằng mang thai, khiến người ta 1dễ mệt mỏi, nhưng cô ăn được ngủ được, ngày nào cũng được cưng chiều như một cô công chúa, vậy nên chẳng những không tiều tụy, n2gược lại còn toát ra ý nhị của phụ nữ có thai. Lần sau không dẫn anh đi nữa!

Chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu chiếu phim. Lục Kiêu tìm một chỗ để cô nghỉ ngơi, không chen lẫn với những người khác. Dù sao trước sau gì cũng được vào thôi mà.
Ôn Huyền mỉm cười, vị ngọt như thấm vào ruột gan. Sống chung với người mình yêu, ngày nào cũng cảm thấy tương lai rất đáng để mong chờ.

Bọn họ cùng nhau tới rạp chiếu phim. Ôn Huyền cũng không biết bao nhiêu năm rồi mình không tới đây. Bọn họ đi lấy vé, xếp hàng như những cặp đôi bình thường. Chỉ có điều Ôn Huyền muốn ăn bắp rang bơ, đang định giơ tay lên thì Lục Kiêu đã cầm lấy tay cô:
Lúc ra ngoài, Lục Kiêu đang chờ cô.

Bọn họ đặt vé xem phim vào bu7ổi chiều. Xem xong, anh sẽ đưa cô đi ăn cơm.
Buổi sáng cô ngủ, anh tới căn nhà mà mình mua cho cô, xem trang hoàng đến đ7âu rồi.

Phong cách trang trí đã được sắp xếp cả rồi, tất cả đều làm theo sở thích của cô. Chiếc xe lăn bánh trên đường đ2i, Ôn Huyền không nhịn được cảm thán: “Anh yêu, nếu em nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta đi xem phim với nhau.”
Lục Kiêu cầm một tay cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc: “Tóm lại không phải lần cuối cùng.”
Lục Kiêu nhìn bọn họ, lông mày bất giác nhíu lại.

Sau thằng nhóc Hoắc Khải này lại đi cùng Giáo sư Tiêu địa chất học?
Nghe vậy, Lục Kiêu cũng nhìn sang.

Cách đó không xa, trong đám đông có hai người đang đi về hướng này. Một người mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chiếc quần Âu màu đen, cơ thể có vẻ hơi gầy yếu. Người còn lại mặc áo sơ mi trắng quần đen, trên sống mũi cao có một cặp kính mắt viền vàng gọng bạc, vừa lạnh lùng vừa cấm dục.
Đúng lúc này, Ôn Huyền chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Không, khi cô nhìn kỹ lại thì mới nhận ra không phải là một bóng người quen thuộc, mà là hai bóng.

“Chồng, chồng ơi, anh nhìn xem đó là ai?”
Đúng thế, đó cũng là điều làm Ôn Huyền ngạc nhiên.

Nếu cô nhớ không nhầm, lần trước cô gặp bọn họ là ở bệnh viện. Hoắc Khải tới thăm cô, người nằm giường bên cạnh cô là Giáo sư Tiêu mới mổ ruột thừa xong.