Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 74: Cô vợ mang thai của đội trưởng lục



Sau khi Lục Kiêu chậm rãi bước lên đó, đám người Tang Niên và Cát Trát cũng lần lượt đi lên, lao vào căn phòng khống chế những tên còn lại.
Tang Niên nhìn con khỉ lông vàng bị ngược đãi trong căn phòng cho thuê và xác con gấu đen to lớn trong cái túi đen lớn, đôi mắt cậu đỏ ho2e. Lũ súc sinh vô nhân tính!

“Không được, tôi không thể để đại ca đi lên đó một mình được, quá nguy hiểm!” Sau khi gã dứt lời, Ôn Huyền làm bộ như rất yếu đuối và bất lực, khóc lóc trong đau đớn và tuyệt vọng: “Chồng ơi... anh làm gì đi, làm gì đó cứu em với, trong bụng em đang mang đứa con của anh đó...”

Ôn Huyền vừa nói xong, Lục Kiêu: “...”
Tên họ Ngô nghe vậy thì giật mình nhìn cô một cái.

Xem ra ông trời đang giúp gã đây mà, vậy nên mới để gã nắm được một con át chủ bài lớn như vậy, không chỉ tóm được người phụ nữ của thằng cớm này, mà cô ta lại còn đang mang thai nữa chứ!
Nói xong, Tang Niên7 định lao ra ngoài nhưng Cát Trát - một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi, đã ngăn cậu lại và nghiêm túc gằn giọng nói: “Cậu đừng manh đ7ộng, Đội trưởng Lục bảo chúng ta đừng lên thì

chúng ta cứ làm theo đi, bằng không sẽ chỉ gây thêm rắc rối thêm thôi!”
Lục Kiêu nhìn hai người họ chằm chằm, nghiêm túc nói thật to: “Không muốn ngã xuống thì đừng lùi lại nữa!”

Nhưng tên họ Ngô bỏ ngoài tai, đảo mắt nhìn Ôn Huyền rồi cười khẩy: “Xem mày căng thẳng chưa kìa, vậy là tao không bắt nhầm người rồi. Con đàn bà này không phải người bình thường đâu nhỉ, cô ta là người phụ
nữ của mày đúng không?”

Nếu không sẽ không đột nhiên xuất hiện ở hành lang!
Chậu hoa bị vỡ, lốp xe bỏ đi, khung cửa kính, và một vài cây gậy gỗ chất thành đống ở các góc sân thượng.

Vốn dĩ gió ở Thanh Hải đã rất mạnh, chưa kể đang là mùa thu, cơn gió vừa hanh vừa lạnh thổi qua khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Tang Niê2n nghiến răng nghiến lợi, đi tới đi lui, cuối cùng gầm lên một tiếng, đấm một cú thật mạnh vào mặt một tên tội phạm khiến tên đó gãy mất mấy c0ái răng!

Trên tầng trên, Lục Kiêu chậm rãi đi theo bọn họ lên sân thượng.
Người đàn ông họ Ngô dí súng vào thái dương của Ôn Huyền, nhìn Lục Kiêu chằm chằm, bản thân mình thì lùi lại từng bước một, cuối cùng lùi đến mép cột ăng ten.

Cột ăng ten đó rất thấp, chỉ đến đùi thôi, hơn nữa vì đây là một công trình cũ lâu năm nên cột ăng ten bị phủ một lớp han gỉ, lại còn hơi lỏng lẻo.
Giây tiếp theo, gã lạnh lùng nói: “Mổ bụng tự sát, tao muốn mày chết, nếu không, người phải chết sẽ là con đàn bà của mày!”

Ôn Huyền: “...”