Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 84: Cô gặp nạn, anh mất bình tĩnh.



Lúc nhìn về phía đại ca của mình, khóe mắt Tang Niên hơi đỏ lên.

Mà đại ca của bọn họ thì thu tầm mắt về, đặt điện thkoại xuống, tiếp tục đặt tay lên tay lái, nhưng những ngón tay lại bóp chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện lên. cKhông ai biết anh đã nghĩ gì vào giây phút ấy.

Thoáng chốc, gió lớn cuốn theo mưa to bất ngờ trút xuống tầm tã.
a
Mưa tạt mạnh vào cửa kính, tiếng xe việt dã nổ máy uỳnh uỳnh, chiếc xe bỗng lao vút đi như mãnh thú gào thét.
Thời tiết nắng ráo ban ngày đã thay đổi hẳn, bầu trời tối om, phía xa xa u ám như có bão táp sắp ập đến, gió cuốn đá bay loạn xạ, cuồng phong thét gào, như tiếng quỷ khóc sài gào, đến mức chiếc Commander cũng hơi đung đưa.

Một hòn đá lớn bằng nắm tay bị gió hất tới, đập cái “rầm” vào kính xe, khiến nó nứt ra như mạng nhện.
“Hu hu hu, làm sao bây giờ, tôi sợ quá, có khi nào chúng ta chết ở đây luôn không...”.

Ở trong xe, một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi không khỏi bật khóc, khuôn mặt cô ấy đã sợ đến mức trắng bệch.
Tín hiệu cũng bị ảnh hưởng vì thời tiết khắc nghiệt này, muốn tìm đội cứu hộ cũng khó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cảm xúc của người trong xe người cũng vỡ òa, không khí ngột ngạt tột độ.
Xe của họ đi ngược gió, điên cuồng xé toạc màn mưa!

Không biết qua bao lâu, lúc này màn đêm đã buông xuống.
Mà cái gọi là ổ gà chính là nơi không có lực nâng ở giữa sườn núi, đi lên bằng động lực của xe là điều không thể cát rất mềm, nhu thắng cương, càng đạp mạnh chân ga thì bánh xe càng lún sâu hơn.

Cộng thêm thời tiết tệ hại, dù là ai thì cũng bó tay với trường hợp này.
Núi Bayan Har rất cao so với mặt nước biển, ngọn núi cao nhất lên đến năm, sáu nghìn mét, mà bọn họ ở ngay vào chỗ có độ cao trung bình là năm nghìn mét so với mặt nước biển.

Bình dưỡng khí trong xe đã sắp dùng hết rồi, Ôn Huyền ngồi sát cửa sổ phía sau, sắc mặt cô tái nhợt.
Cô nhắm hờ mắt lại, cố gắng để hơi thở của mình ổn định lại.

Khăn quàng cổ che khuất hơn một nửa khuôn mặt cô.
Ôn Huyền chợt cảm thấy càng lúc càng khó thở, khuôn mặt cũng tái hơn, lồng ngực bức bối.

Cô bắt đầu hô hấp dồn dập, bàn tay trắng nõn túm chặt khung cửa xe.