Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 88: Ôn huyền, tôi ở đ y



Gió bên ngoài cửa sổ xe gào thét, tiếng thì thào trong xe làm cho sợi dây trong lòng anh đứt phựt.

Hàng lông mi dày rậm của Lục Kikêu hơi rủ xuống, khẽ run. Lúc Ôn Huyền chậm rãi tỉnh lại, nhìn mái vòm hình vòng cung màu trắng trên đỉnh đầu, cô không kịp phản ứng lại ngay mình đang ở đâu.

Nơi này giống như một ngôi nhà bạt của dân du mục Tây Tạng.
Chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ duy nhất là hình như có một chiếc xe vượt qua gió tuyết đến bên cạnh cô, sau đó hai chân cô lơ lửng trên không trung rồi ngã vào trong vòng tay của một người.

Cái ôm của người đó vững chãi và ấm áp, trên người còn mang theo hơi thở mà cô rất quen thuộc,loáng thoáng hơi giống...
Có đàn ông, có phụ nữ.

Một luồng sáng chiếu vào từ cửa, Ôn Huyền nhìn sang thì thấy một dáng người cao lớn bước vào.
Cửa sổ xe đóng chặt, lúc này, hình như bên ngoài còn có tuyết rơi, từng giọt mưa xen lẫn những bông tuyết đập sột soạt vào cửa sổ xe, càng làm nổi bật sự yên tĩnh và ấm áp trong xe.

Lục Kiêu cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô, sau đó cứ thể nhìn vào gương mặt, sống mũi thanh tú và cánh môi hơi trắng bệch của cô.
Dứt lời, cậu vội vàng đi giải cứu những người khác.

Thoáng chốc, trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Kiêu.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy đó là ảo giác, là ảo ảnh khi đang cận kề cái chết.
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, cánh môi khẽ mỉm lại, sự phức tạp và thâm trầm nơi đáy mắt khôncg thể hòa tan được.

Ở phía xa có một chiếc xe cứu hộ khác đang đến.
Nhưng bây giờ xem ra...

Có lẽ tất cả đều là sự thật, chỉ có điều người đàn ông đó là ai? Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài nhà bạt.
Cô vẫn chưa chết...

Lúc cô bị hôn mê, trong đầu chỉ còn lại một khoảng không mờ mịt, như thể rơi vào đáy vực sâu vô tận, không thể nhớ được gì nữa.
Ánh sáng màu vàng phủ lên người anh, từ góc độ này có thể nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng của anh, trông vô cùng cool ngầu.

Ôn Huyền cứ chăm chú nhìn người đó như vậy, ánh mắt bỗng trở nên ngơ ngác.
Cuối cùng mới nâng bàn tay thon dài lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai đầu lông mày đang nhăn lại kia.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Ôn Huyền, tôi ở đây.” Ôn Huyền, tôi ở đây.
Người đó là...

“Tốt quá rồi, Đội trưởng Lục, cuối cùng thì cô gái này cũng tỉnh rồi!” Người vừa lên tiếng là một bà cụ Tây Tạng, mặc một bộ trang phục truyền thống, áo choàng thêu hoa văn phức tạp và đồ đằng(*), trên cổ có đeo mặt Phật bằng bạc, rủ xuống trước ngực.

(*) Đổ đằng: vật tổ được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình.