Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 909: Phá giới (4)



Vậy nên, chỉ có hai lý do để giải thích cho chuyện tối nay.

Một là, cậu cố tình giả vờ say. Nếu thật sự là thể thìk thằng nhóc này thật sự là... Vẻ mặt của Nguyễn Nhất Nhất rất phức tạp. Cô hoàn toàn không ngờ là có người dám ra tay với mình.

Sau khi gọi điện thoại xong, cô chờ trong phòng khách rất lâu, liên tục nhìn về phía phòng ngủ.
Cô ra lệnh cho cấp cưới của mình.

Bây giờ chỉ còn chờ tin tức nữa thôi. Nếu ly rượu ấy có vấn đề thật, vậy thì tối nay thằng nhóc này đã ngăn cản tai họa cho cô?
Dù sao cậu cũng còn nhỏ, nhỏ hơn cô năm tuổi, là một cậu em mới lớn.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với cậu em trai nào. Những người vây quanh cô toàn là những người đàn ông thành công lớn tuổi hơn cô, hoặc là đảm con nhà giàu ngang tuổi.
Cô không biết mình muốn một đáp án thế nào nữa.

Nếu lần này có nghĩ oan cho cậu thật, sự thực là cậu đã giúp cô tránh được nguy hiểm, vậy thì cô nên làm gì đây?
Nguyễn Nhất Nhất không khỏi nắm chặt bàn tay. Nếu là vậy thì thằng nhóc này quá mưuc mô rồi.

Mục đích của cậu khi làm như thể là gì?
Đến khi ngồi dậy, cô đi chân trần ra ngoài, tìm điện thoại của mình, sau đó gọi vào một dãy số.

Trên người cô khoác một chiếc áo ngủ, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lập tức kiểm tra camera cho tôi, xem ly rượu mà Ôn Dục uống thay cho tôi tối nay có vấn đề gì không.”
Môi cô vẫn còn hơi sưng. Người đã gây ra thì... Cô chậm rãi nhìn sang người bên cạnh. Đôi mắt phẳng lặng của cô gợn sóng, như vừa có một cục đá bị ném vào.

Nghiêm túc mà nói thì cô thích Ôn Huyền, vậy nên khi nhìn thấy em trai cô ấy, cô mới không khống chế được, xen vào chuyện của cậu, nhưng không hề nghĩ tới chuyện sẽ có quan hệ gì với cậu.
Làn da của cậu ửng đỏ, cả người nóng hôi hổi. Nếu không phải bởi vì phát sốt, vậy thì nhiệt độ cơ thể như thế này không bình thường chút nào. Nhìn khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ của Ôn Dục trong lúc hôn mê, đồng thời nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng và chán ghét mình của cậu, ánh mắt của Nguyễn Nhất Nhất lấp lóe.

Cô mím môi, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Cô ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn dáng vẻ lôi thôi của mình, không ai biết cô đang nghĩ gì.

Không biết bao lâu trôi qua, cô chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên môi.