Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 379: Việc buôn bán món kho giao cho ai 1



Trời dần dần vào thu.

Mấy trận mưa liên tiếp đổ xuống, sông lớn của thôn Đại Hà dần dần tích nước, một con sông uốn lượn chảy ra, dưới ánh mặt trời sóng gợn lăn tăn.

Thời gian ba năm ngày nay, người trong thôn đều cùng nhau khởi công, tu sửa học đường, tổng cộng có bốn gian, ba gian coi như học đường, một gian khác là cho tiên sinh tới dạy học ở, còn tu sửa cửa và mặt đất, trên mặt đất là đá bằng phẳng được vận chuyển từ trên núi xuống, thoạt nhìn coi như sạch sẽ gọn gàng.

Sau khi học đường được xây dựng xong, người trong thôn bắt đầu bận rộn trồng trọt trong vụ thu, đây là thời tiết rất quan trọng.

Mùa thu thôn Đại Hà chủ yếu đều là trồng lúa mạch, trước tiên phải canh tác cả ruộng, bởi vì trong thôn số hộ nhiều, ruộng đất cũng nhiều, cần phải luân phiên để canh tác.

Đại khái là mười hộ cùng nuôi dưỡng một con bò thì mười người thay phiên nhau cày ruộng.

Nhà Trình Loan Loan là năm mẫu ruộng nước, tám mẫu ruộng hạn, còn là ruộng hạng hạ đẳng, cần ruộng phì nhiêu mới có thể nâng cao sản lượng lúa mạch.

Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu ở trong ruộng phụ trách canh tác cùng bón phân, cả hai người đều là người đứng đầu hoa màu, các phương diện chi tiết đều không cần Trình Loan Loan nói nhiều lời.

Sau khi Triệu Nhị Cẩu làm xong việc nên làm thì đến tìm Trình Loan Loan thương lượng.

"Nương, hiện tại trong nhà cũng không quá là bận rộn, con muốn mở rộng việc buôn bán món kho." Hắn tính toán mở miệng, "Cát Tường tửu lâu cộng thêm Túy Tiên lâu, một ngày cần ba trăm năm mươi cân món kho, con cảm thấy cần tìm người đến phụ giúp."

Trình Loan Loan gật đầu: "Đầu tiên nói về nguồn cung cấp, nguồn cung cấp thịt rừng của mấy người thợ săn trong thôn cũng không quá ổn định, tốt nhất là hợp tác với những đồ tể ở trên trấn, chỉ một Chu đồ tể là không đủ, tìm thêm một vài tên nữa, sau khi nguồn cung cấp trở nên ổn định thì việc làm ăn này mới có thể tiếp tục lâu dài được. Hơn nữa, trước đó bảy tám mươi cân món kho cũng đã phải chia làm mấy nồi nấu, ba trăm cân phải nấu trong một ngày quả thật là phải tìm thêm người làm, trong lòng con có người thích hợp nào hay không?"

Triệu Nhị Cẩu suy nghĩ một chút nói: "Dựa vào như vậy để suy tính, ít nhất phải cần đến ba nồi lớn mới đủ, rồi còn phải chuẩn bị phòng củi lớn, không bằng cứ làm việc này ở phòng cũ bên kia, nhà Vương thẩm ở ngay sát vách, chi bằng đem công việc này giao cho Vương thẩm làm, Vương thẩm sẽ phụ trách nấu, Vĩnh Thành thúc thu thập nội tạng gì đó, hẳn là có thể xử lý tốt chuyện này."

Trình Loan Loan gật đầu, làm chuyện này đúng là cần một chỗ rất lớn, hơn nữa tốt nhất là ở trong phòng, nhà cũ chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhà Vương thẩm cũng ở ngay sát vách, làm chuyện này vô cùng thuận tiện, hơn nữa người nhà bọn họ đều rất đáng tin cậy.

Trên tửu lâu trong trấn tiền công của một công nhân trong một tháng là sáu bảy trăm văn, đầu bếp có chút kỹ thuật thì sẽ là hơn một lượng bạc, đầu bếp có tài nấu nướng đặc biệt tốt thì là ba năm lượng, dựa theo giá tiền làm công trên trấn thương lượng một chút, cuối cùng định ra sáu trăm văn tiền công cho nhà Vương thẩm, Vương Vĩnh Thành thì là chín trăm văn tiền công, về sau củi phía bên kia cũng cần người Vương gia tự mình đi đốn củi, ở trên cơ sở này, một tháng tăng thêm hai trăm văn, có thể nói cách khác, việc này toàn bộ giao cho Vương gia, tổng cộng là mười bảy văn tiền.

1

Vương thẩm trợn mắt há hốc mồm.

Nàng đương nhiên biết trên trấn tiểu công[1] một tháng năm sáu trăm văn tiền công là giá cả bình thường, nhưng nàng vốn dĩ là một nông phụ, đi trên trấn căn bản là tìm không thấy việc như thế này, chưởng quỹ đa số đều là đề bạt người thân thích như cháu trai để đi làm tiểu công, ai lại đi thuê một người không quen biết như nàng vào làm.

[1]Tiểu công: lao động bình thường, culi.

Nam nhân của nàng lên trên trấn tìm việc làm chính là khiêng bao tải ở bến tàu, một tháng cũng có chín trăm đồng, nhưng lại không ổn định, hơn nữa mệt chết đi được, siêu mệt mỏi.

Mà nay công việc của nhà sát vách chỉ cần thu thập một ít nội tạng thì đã có chín trăm văn, quả thực chính là một chiếc bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống!