Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 503: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (22)



Edit: Kim

“Ngày mai, mày phải đi học.” Phong Vân Đình nói với Nam Chi.

Nam Chi:……

Kem trong tay không còn thơm ngon nữa.

Nam Chi nói: “Cha, con có thể không đi không?”

Ta sợ hãi nha!

Phong Vân Đình kiên quyết nói: “Không được, mày là trẻ con, nên đi học, tao đã cho người chọn trường tốt nhất cho mày, đừng có không biết tốt xấu.”

Nam Chi nhìn Phong Vân Đình kiên định như vậy, lập tức hỏi: “Con nhất định phải đi sao?”

“Đúng vậy.”

Nam Chi bĩu môi, cảm thấy khó chịu, ta phải nghĩ cách, nghĩ cách bảo vệ chính mình.

Nếu bây giờ ta là hoa lan u minh thì thật là tốt nha!

Nam Chi lại hỏi: “Cha, bởi vì dì Lăng Kiều không vui khi nhìn thấy con, cho nên cha liền đuổi con tới trường sao?”

Phong Vân Đình không chút suy nghĩ nói: “Đừng nói nhảm, dì Lăng Kiều của mày không phải người như vậy, mẹ mày đối đầu với cô ấy khắp nơi, cô ấy đều không so đo, lại sẽ đi so đo với một đứa trẻ con là mày sao?”

Nam Chi chân thành đặt câu hỏi: “Cha à, cha kiếm được tiền bằng cách nào vậy?”

Ngu ngốc như vậy, là kiếm tiền kiểu gì vậy?

Dì Lăng Kiều là một người rộng lượng, nhưng nếu có người liên tục tát vào mặt mình, là ai cũng sẽ rất bực bội, sao có thể không tức giận được.

Đổi lại là Nam Chi, có thể Nam Chi sẽ lập tức nhảy dựng lên đánh trả.

Nam Chi không nhịn được hỏi: “Dì Lăng Kiều là con người sao?”

Phong Vân Đình cạn lời, đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy.

Nam Chi nói: “Con người gặp phải chuyện khiến mình tức giận sẽ tức giận, sao cha có thể cảm thấy dì Lăng Kiều không tức giận, dì ấy là con người nha, thần tiên cũng đều biết tức giận, yêu quái cũng sẽ tức giận nha.”

Phong Vân Đình:……

Phong Vân Đình nói: “Dì Lăng Kiều của mày không phải người sẽ để ý tới những chuyện này.”

Nam Chi khó hiểu, “Vậy dì ấy sẽ để ý tới cái gì nha, dì ấy xinh đẹp, lại có tiền, tại sao phải chịu bị sỉ nhục.”

Giống như Nam Chi ở thế giới trước, ai chọc cô tức giận, cô sẽ lập tức đánh trả, ta mới không cam lòng đâu.

Nam Chi suy bụng ta ra bụng người, lúc trước là đứng ở góc độ của mình, bây giờ đứng ở góc độ của người khác, lại cảm thấy Lăng Kiều thật rộng lượng, vĩ đại nha.



Dù sao thì Nam Chi cũng không làm được.

So sánh Phong Vân Đình với đứa trẻ, ngược lại ở trong lòng đứa trẻ, càng coi Lăng Kiều là một con người thật sự, có thất tình lục dục của con người.

Nhưng ở trong lòng Phong Vân Đình thì chưa chắc, không biết hắn thích là chính con người thật của Lăng Kiều, hay là những gì hắn nhìn thấy, thậm chí còn không nghĩ rằng người mình thích, lại có những thứ ghê tởm đó.

Nam Chi không nói chuyện với Phong Vân Đình nữa, cô chạy đến phòng bếp, nhờ đầu bếp làm cho mình một ít bột ớt.

Đem bột ớt cất vào trong túi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, có thể sử dụng bột ớt.

Hay là nói với mẹ mua cho cô một ít đồ bảo vệ chính mình.

Nam Chi lập tức gọi điện thoại cho mẹ, Khổng Chân nghe xong, lập tức lên mạng mua một số món đồ như bình xịt hơi cay, bút điện giật.

Đối với sự an toàn của con gái, Khổng Chân không dám lơ là, cũng biết danh tiếng trên mạng của mình quá kém, không loại trừ trường hợp sẽ có người ra tay với con gái cô.

Ra tay còn có cái danh thay trời hành đạo.

Nếu con bé xảy ra chuyện gì, sẽ chỉ làm người ta vỗ tay khen ngợi, nói là báo ứng của cô.

Cuối cùng Nam Chi cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vẫn thả một ít bột ớt vào trong cặp sách nhỏ của mình.

Để thuận tiện cho việc sử dụng, Nam Chi cũng đút một ít vào trong túi quần, chỉ cần đưa tay vào túi quần là có thể lấy bột ớt ra đối phó với kẻ xấu.

Vì mạng nhỏ của chính mình, Nam Chi nỗ lực dùng đầu nhỏ của mình để suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Nam Chi lắp bắp nhìn Phong Vân Đình, “Cha, con không muốn đi nhà trẻ.”

Phong Vân Đình vô cùng lạnh lùng nói: “Cần phải đi, ngày đầu tiên, tao sẽ đích thân đưa mày đi.”

Nam Chi ồ một tiếng, tâm trạng nặng nề leo lên xe, đi tới nhà trẻ, cô giáo dịu dàng dễ gần nắm tay cô đi vào lớp học.

Thời điểm tan học, Nam Chi lập tức trèo lên xe đi rồi, không dám ở lại dù chỉ một giây.

Đôi lần, người hầu trong nhà tìm thấy túi bột ớt trong túi quần của Nam Chi, lần đầu tiên không chú ý, quần áo trong máy giặt đều dính đầy bột ớt.

Qua nhiều lần, người hầu liền nói cho Phong Vân Đình biết, Phong Vân Đình tới hỏi Nam Chi: “Ngày nào mày cũng mang theo bột ớt ở trong túi để làm gì?”

Nam Chi: “Bảo vệ bản thân nha, ớt cay vào mắt, rải một cái, người xấu sẽ không thể làm hại con.”

Phong Vân Đình:……

Tuổi còn nhỏ đã mắc chứng hoang tưởng bị hại.

Cũng không biết tại sao đứa nhỏ này lại nghĩ rằng sẽ có người làm hại mình?

Phong Vân Đình: “Đừng mang theo những thứ này nữa, lỡ như làm tổn thương đến các bạn học thì phải làm sao?”



Nam Chi lắc đầu: “Con sẽ không rải vào các bạn học.”

Thấy đứa trẻ không nghe lời, Phong Vân Đình cứng rắn, “Không được làm như vậy.”

Làm gì có đứa trẻ nào lại mang bột ớt đi học, Phong Vân Đình không muốn vì chuyện này mà bị mời phụ huynh.

Nam Chi sâu kín nhìn Phong Vân Đình, đây là tình thương như trời biển của cha sao?

Ông nói là việc của ông, tôi làm là việc của tôi, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau.

Nam Chi nghe xong, nhưng vẫn làm theo ý mình.

Khổng Chân tới, dạy con gái cách sử dụng các dụng cụ tự vệ, Phong Vân Đình cười lạnh, “Các người giống như làm chuyện trái lương tâm vậy, ngày nào cũng lo lắng có người làm hại mình.”

Khổng Chân lặng im không trả lời, nghiêm túc dạy đứa trẻ cách sử dụng dụng cụ, Nam Chi học rất nghiêm túc, nếu không biết cách sử dụng đồ, sẽ không thể bảo vệ chính mình.

Nhưng bột ớt thật sự rất tiện, rải một cái, phải mang theo bên mình.

Chờ tới khi Khổng Chân xong xuôi, Phong Vân Đình nói với Khổng Chân: “Tôi có việc muốn nói với cô, tới thư phòng đi.”

Trong thư phòng, Phong Vân Đình đi thẳng vào vấn đề nói với Khổng Chân: “Hợp tác của chúng ta kết thúc.”

Khổng Chân ngẩn người, hỏi: “Lăng Kiều tiểu thư đã tính toán ở bên anh rồi sao?”

Nhanh như vậy?

Vẫn là Lăng Kiều có thủ đoạn nha!

Nhanh như vậy đã chiếm được trái tim của Phong Vân Đình.

Phong Vân Đình chỉ nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, việc cô cần làm là ngậm chặt miệng, không được gây rắc rối khắp nơi, đặc biệt là với Lăng Kiều.”

Trong lòng Khổng Chân cười lạnh, đây là loại đàn ông chó má gì.

Trên mặt Khổng Chân lại lộ ra nụ cười, xen lẫn cay đắng cùng nhẹ nhõm, cô thở dài nói: “Chúc mừng anh được như ý nguyện, tôi sẽ làm theo những gì hợp đồng đã nói, sẽ không phá hoại tình cảm giữa anh và Lăng Kiều tiểu thư.”

Tôi làm theo hợp đồng, anh cũng nên trả tiền theo hợp đồng có đúng không.

Phong Vân Đình gật đầu nói: “Đến lúc đó tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cô.”

“Cảm ơn Phong tổng.” Khổng Chân nở nụ cười rạng rỡ, có tiền, muốn nói cái gì cũng được.

Khổng Chân còn nói thêm: “Phong tổng, tôi dự định đóng thêm hai bộ phim rồi sẽ rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm nuôi con.”

“Sau này đứa nhỏ này sẽ đi theo tôi, anh và Lăng Kiều tiểu thư kết hôn, sẽ có con thuộc về các người, đứa nhỏ này chỉ là của một mình tôi, tuyệt đối sẽ không cướp đoạt bất cứ cái gì của Lăng Kiều tiểu thư.”

Lời này nói ra vừa ủy khuất lại vừa rộng lượng, nhưng đằng sau đó lại có ý ‘đưa tiền, đưa tài nguyên’ đi.

Phong Vân Đình cười lạnh nói: “Khổng Chân, cô đừng có lòng tham không đáy, người quá tham lam sẽ làm người ta chán ghét, phản tác dụng, cuối cùng cái gì cũng không chiếm được.”