Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 297: Thầy giáo không nghe lời (6)



Editor: Tieen

Trong lúc Mạnh Nghiêu đang chờ đợi, từ trong miệng ba mẹ biết được tình hình của em gái, bác sĩ tới kiểm tra, cũng không phát hiện điều gì bất thường, bác sĩ đề nghị quan sát thêm mấy ngày nữa.

Sau đó bác sĩ bị Tô Mộc dùng kiến thức y học xảo quyệt hỏi bác sĩ, bác sĩ đỏ mặt cũng không thể trả lời được.

Thấy cô nói chuyện đâu vào đấy, ăn nói rõ ràng rành mạch, ba mẹ Mạnh vẫn mở khóa vòng sắt cho cô, vì đề phòng bất trắc, bác sĩ để lại thuốc an thần cho ba mẹ Mạnh, nếu cô phát điên, kịp thời tiêm vào, khiến tâm tình cô ổn định lại.

Kế tiếp, chính là những gì Mạnh Nghiêu trở về đã thấy.

Mẹ Mạnh vốn muốn đi theo, nhưng con gái nhà mình không nói muốn bà cùng đi, bà cũng không nên đi theo, con gái chịu thân cận với con trai, về sau cũng sẽ thân thiết với bà, những việc này, sẽ từ từ đến.


"Mẹ, yên tâm, con sẽ chăm sóc em gái thật tốt." Mạnh Nghiêu thận trọng nói.

"Được, được." Mẹ Mạnh cao hứng gật đầu.

"Nhìn xem em gái con thích cái gì, đều mua cho con bé." Ba Mạnh mở miệng, giọng điệu tràn đầy cưng chiều.

...

Mà Mạnh Doanh đi theo sau, đứng trước cửa phòng, theo thói quen không gõ cửa muốn mở cửa phòng đi vào, lại phát hiện cửa phòng bị khóa trái.

Nhếch mép cười nhạo một tiếng, lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng hào phóng, giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa, không được hồi âm, cô ta liền đứng trước cửa chờ.

Tô Mộc nhìn căn phòng tinh xảo, không để ý tới tiếng gõ cửa kia, mở tủ quần áo nguyên chủ ra, một hàng váy công chúa màu hồng phấn, tất cả đều do Mạnh Doanh chọn.

Quần áo đẹp, nhưng cũng không thích hợp với nguyên chủ, vậy mà khi đó nguyên chủ lại tin tưởng Mạnh Doanh sâu sắc, mỗi ngày mặc những bộ quần áo này, ăn mặc chẳng ra gì cả.


Từ trong góc chọn một bộ quần áo thể thao coi như bình thường thay ra.

Mạnh Doanh ở bên ngoài không đợi bao lâu, nhìn thấy cửa mở.

Tô Mộc cũng không kinh ngạc, bình tĩnh nhìn cô ta một cái.

"Em gái, sao em không mặc váy màu hồng?" Mạnh Doanh kinh ngạc.

Cô mặc trên người quần áo thể thao, tóc dài thẳng xõa sau lưng được buộc thành đuôi ngựa, lộ ra một khuôn mặt với vẻ đẹp hoang dã, cả người thần thái sáng láng, đơn giản lại giỏi giang, còn mang theo khí khái anh hùng.

Mạnh Tịch này... Giống như biến thành người khác vậy.

"Chị chắn đường của tôi." Giọng điệu hờ hững, tràn đầy lạnh lẽo.

Mạnh Doanh theo bản năng di chuyển bước chân, sau khi phản ứng lại nụ cười trên mặt có chút cứng đờ: "Em gái, chị không có ý gì khác, chị chỉ cảm thấy em mặc váy hồng rất đẹp, nếu em đã thay quần áo xong, chúng ta đi xuống thôi, ba mẹ và anh trai chờ lâu rồi."


Hai chữ "anh trai" đặc biệt ôn nhu, còn có chút ngọt ngào.

Gần đây anh trai vẫn luôn rất bận, ngoại trừ bận rộn thì sự chú ý đều ở trên người con nhỏ Mạnh Tịch nổi điên này, khó có dịp cùng anh trai đi dạo phố, nghĩ lại thật là vui vẻ.

Tô Mộc xuống lầu, Mạnh Doanh cũng đi bên cạnh.

"Anh, có thể đi rồi." Đứng bên cạnh Mạnh Nghiêu nói.

Tô Mộc sau khi buộc tóc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này đứng bên cạnh Mạnh Nghiêu, hai anh em lớn lên giống nhau, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Mạnh Doanh nhìn cũng không khỏi đố kỵ, Mạnh Tịch này, không xứng có một khuôn mặt như vậy!

Mạnh Nghiêu gật đầu, đưa tay muốn cưng chiều xoa tóc cô, tay dừng lại, sợ cô bài xích, vẫn buông xuống.

Mặc dù Mạnh Doanh khó chịu trong lòng, nhưng thần sắc vui vẻ đi theo phía sau Mạnh Nghiêu và Tô Mộc.

Ba mẹ Mạnh đưa bọn họ ra khỏi cửa, Mạnh Nghiêu mở cửa xe cho Tô Mộc, Tô Mộc ngồi vào vị trí ghế phụ.
Đó là vị trí của cô ta! Đáy mắt Mạnh Doanh tối sầm lại.

Không thể biểu hiện trước mặt người Mạnh gia, cô ta chỉ có thể mở cửa sau chuẩn bị lên xe.

"Tôi chỉ đi cùng anh trai." Tô Mộc nhìn Mạnh Doanh chuẩn bị lên xe nói, ý tứ muốn biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Ba mẹ Mạnh hơi sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều, trấn an Mạnh Doanh vài câu, để Mạnh Nghiêu đưa Tô Mộc đi ra ngoài.

Mạnh Doanh đứng nguyên tại chỗ nhìn chiếc xe đang chạy xa, trong lòng oán hận nghiến răng nghiến lợi.

☆☆☆☆☆

08/08/2022