Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 193: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (23)





"Ngươi nói gì cơ? Nói lại xem nào?" Rõ ràng lời nói của tên thuộc hạ kia đã lọt vào tai hắn. Nhưng tên thiếu niên đó vẫn nhất quyết tỏ ra không tin, mắt đen mở to. Trông bộ dạng Các chủ thất thố đến vậy, anh chàng thuộc hạ càng thêm nơm nớp lo sợ. Cúi người thấp hơn, nói một hồi dài dòng: "Mật thám đang ẩn nấp trong hoàng cung vừa báo tin về bên Tàng điện. Hoàng Dương công chúa vẫn còn sống. Đã được ám vệ của hoàng thượng lén lút đưa về Thọ Hy cung vào canh ba sáng nay."

"Tình trạng của nàng ta?"

"Hình như đang chìm vào hôn mê."

Thiếu niên mím môi không hỏi thêm câu nào nữa, lặng lẽ ngồi ôm trán suy tư. Trông chủ tử không nói, thì tên thuộc hạ cũng không biết phải nói gì thêm. Hắn ta vẫn còng lưng giữ nguyên tư thế đó. Một hồi lâu sau, ngay khi hắn ta cảm giác lưng mình sắp còng gãy đến nơi rồi thì người ngồi trên thư án mới trầm trọng mở miệng: "Giữ kín chuyện này khi chưa có hiệu lệnh mới của ta . Nếu lộ ra một tiếng gió lay động nho nhỏ thôi, đừng trách ta ác."

Trán lấm tấm mồ hôi, thuộc hạ ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, thưa Các chủ."


Tiểu thiếu niên không có bận tâm nhiều đến thuộc hạ nhà mình, chỉ phiền não phất tay đuổi người: "Ngươi lui đi."

"Dạ."

...

Người vừa đi cái, mặt nạ bình tĩnh của mĩ thiếu niên mới dần dần vụn vỡ. Trong đáy mắt xuất hiện thần sắc hoang mang, sợ hãi...Chết tiệt, rõ ràng mọi thứ đã thành công một cách hoàn mĩ như vậy. Sao đột ngột thông tin này lại nhảy ra đập vô mặt cậu chứ?

Sư phụ mà biết chuyện này...chắc đem cậu đi lột da róc xương rồi ném vào lồng sư tử mất...

A a a a!!! Sư phụ, đồ đệ phải xách đuôi chạy đây.

Nhannh nhẹn mở tủ ngăn kéo ra, lấy một chiếc rương gỗ bạch vân nhỏ. Nắp khoá mạ vàng quý giá đẹp đẽ...

Phi, vàng giả không dùng được.

Mở nắp rương gỗ ra, nhét vài thỏi vàng thỏi bạc, nén vàng nén bạc, trân châu mã não, lệnh bài kim sắc...v...v...Đều đồng loạt được cậu ta nhét vào vạt áo, thành công giấu kín kẽ nguồn sống của mình. Thiếu niên phủi phủi vạt áo, tỏ vẻ "ta chuẩn bị dạo chơi" mở cửa...

"A a a a!!!" Cửa vừa mở, cậu ta xém tí thì cắn lưỡi tự sát. Hú hồn lui về đằng sau, che giấu ống tay áo đựng vàng bạc. Tiểu thiếu niên mới líu lưỡi kêu: "Sư...sư phụ! Ngọn gió nào đưa người tới đây thế?"


Đứng ngoài cửa, nam nhân một thân vận bạch y trắng xoá. Tóc đen dài được buộc một nửa trên đầu, cố định bằng ngọc kim quan. Gương mặt tuấn tú đẹp trai đốn ngã con tim vạn người, một đôi mắt đào hoa say đắm dịu dàng. Khoé miệng chàng ta cong cong, ôn nhu tựa gió xuân thổi về. Nhưng trong lòng thiếu niên chỉ thấy lạnh căm căm, da gà da vịt thi nhau nổi lít chít dưới lớp vải. Hi Hoa trực tiếp đẩy người ra, nhàn nhã đi vào phòng. Tư thái ung dung của chàng ta càng khiến cậu rét run...

Liệu sư phụ có nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy của bọn họ không?

Ôi! Tội nghiệp thằng bé! Cậu hoang mang như vậy làm chi? Sư phụ cậu có khi đang giả vờ bình tĩnh đó...

Chứ có khi trong lòng ổng vui sướng phát điên rồi ấy chứ!

"Dường như đồ đệ đang có ý định ra ngoài hả?" Bàn tay thon dài khẽ mân mê nắp rương gỗ trơn mịn. Ý cười trong mắt chàng ta càng sâu thêm. Kéo vạt áo khoanh chân ngồi bên thư án. Tay Hi Hoa lại cầm đến tờ giấy đang viết dang dở trên mặt bàn. Tầm mắt lướt một hàng chữ dài, nam nhân mở miệng tán thưởng: "Văn thơ của đồ nhi khá khẩm phết. Viết được những câu thơ ý nghĩa sâu xa đến vậy. Vi sư rất thưởng thức con."

Nghe sư phụ nói thế, thái dương trên trán thiếu niên khẽ nảy vài cái. Trong thời khắc này, im lặng là vàng. Cậu ta thà lựa chọn ngậm mỏ lại làm tượng gỗ còn hơn....

"Con tính đi đâu thế?"

"Dạ..." Thiếu niên quỳ hai chân, dùng phong thái của một tiểu bối nói chuyện với vãn bối: "Dạo này ở trong các bí bách quá, sự vụ lại nhiều. Hôm nay đồ nhi tính ra ngoài lên vùng núi xanh dạo chơi cho tươi tỉnh đầu óc xíu."

Hi Hoa không thèm ngẩng đầu lên nhìn người, tay cầm đâu ra quyển sách lật lên lật xuống. Cả căn phòng tĩnh mịch đến đáng sợ, sự im lặng này như thể đang dày vò trái tim bé nhỏ của thiếu niên. Ngồi âm thầm đếm số cừu trong đầu nhảy qua, cho đến con cừu số bốn trăm linh sáu thì người đàn ông ngồi trên kia mới cất giọng. Chỉ là ý tứ ngầm trong câu này, cậu ta cảm nhận rõ rệt: "Đồ đệ ngoan, con không có gì muốn nói cho vi sư sao?"

Tựa như có một xô nước lạnh tạt thẳng lên đầu, đánh cho anh chàng thiếu niên một phát thật tỉnh táo. Sư phụ biết rồi...


Ngài ấy đã biết Hoàng Dương công chúa còn sống rồi.

Vậy thì chẳng bằng tự thú để được khoan hồng...

"Sư phụ, chuyện này con cũng chỉ mới biết..."

...

Kể lại cả quá trình tỉ mỉ từng li từng tí về sự tích bí ẩn của Hoàng Dương công chúa, thiếu niên đồng thời nghĩ xem tí nữa chọn cách chết thế nào cho nhẹ nhàng đây...

Nhưng ngoài dự đoán của cậu ta, sư phụ lại chẳng cáu giận gì sất...Thậm chí còn có chút kì dị pha lẫn vui mừng???

Hả, ta không hiểu?